Giang Thần Hy ôm chặt eo của cô, áp chặt cơ thể cô, anh cười trầm giọng nói: “ Tôi không có ý kiến gì, với em thì sao cũng được.” nói rồi anh khẽ nói thầm vào tai cô: “ địa điểm em nói là được, tôi không chọn.”
Tô Lê chớp chớp mắt nhìn anh nói: “ Giang thiếu gia, em có điện thoại.”
Giang Thần Hy nhìn cô cười.
Dùng tay rút chiếc điện thoại từ trong túi của cô ra.
Cái túi này của Tô Lê rất nhỏ, chỉ đủ bỏ vừa một chiếc điện thoại và một bì khăn giấy.
Cô nhìn điện thoại, là Hoa Hoa gọi.
Giang Thần Hy một tay ấn chặt Tô Lê, một tay bắt máy.
Điện thoại của Tô Lê bên ngoài có gắn ốp lưng, mềm như nhung, bên dưới còn có một số đồ trang trí.
Nói thật nhìn một người đàn ông như Giang Thần Hy lại cầm chiếc điện thoại có cái ốp này quả thực có chút buồn cười.
Điện thoại được kết nối, liền nghe thấy giọng nói thánh thót của Hoa Hoa, Tô Lê luôn luôn cảm thấy rằng Hoa Hoa là một người sống rất thoải mái, giống như một người không hề có chút bận lòng nào.
“ Chị Tô Lê tối nay em có làm cánh gà chiên mắm, thịt kho, để phần cho chị đấy, khi nào thì chị về vậy?”
Vì khoảng cách rất gần, cô cũng nghe được, bụng đang kêu cồn cào.
Cô thật sự đói rồi.
Buổi trưa ăn ở cô nhi viện, lúc nãy trở về thì không ăn, thực sự thì bây giờ rất đói.
“ Không cần đợi cô ấy đâu, hôm nay cô ấy về nhà tôi.” Giang Thần Hy nhìn Tô Lê trầm giọng nói.
Về nhà ngủ ư, anh trả lời dứt khoác, không hề có ý định bàn bạc gì với cô.
Hoa Hoa ở đầu dây bên khi bỗng sửng người sau đó hồi hộp đáp: “ chào chủ tịch, chị Tô Lê là ở cùng với anh, vậy thì tốt rồi.”
Hoa Hoa tỏ ra rất vui mừng.
Giang Thần Hy cúp máy rồi nhìn Tô Lê cười rồi nói: “ Đói rồi sao?”
Tô lê nhìn anh nghiêng đầu cười rồi nói: “ Giang thiếu gia, không quậy nữa, chúng ta đi ăn cơm trước, được không?”
Giang Thần Hy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông cô ra.
Giang Thần Hy tiện tay cởi chiếc áo khoác, ném về phía Tô Lê, bật đèn, tất cả đèn trong nhà sáng bừng.
Chỉ nhìn thấy Giang Thần Hy đi vào bếp mở tủ lạnh.
Tô Lê đặt chiếc áo khoác xuống rồi cũng theo anh vào bếp, nhìn qua nhìn lại rồi hỏi: “ Anh muốn làm món gì đấy?”
Giang Thần Hy nhìn cô, dùng dao gọt, gọt sạch vỏ cà rốt trong tay một cách thành thạo rồi nói: “ Cơm chiên. Nhưng nếu em có thể đợi, tôi sẽ làm cánh gà chiên mắm và thịt kho cho em.”
Tô Lê đói quá rồi, không để ý đến anh.
Giang Thần Hy cười nhìn cô nói: “ 15 phút sau là có thể ăn rồi.”
“ Dì Trương đâu rồi?” Tô Lê đứng bên cạnh cầm hai ba cọng hành hỏi.
“ Tôi cho dì ấy nghỉ hai ngày, đi du lịch với vài người bạn rồi.” Giang Thần Hy điềm đạm nói.
Tô Lê biết, dì Trương không có con cái, trước giờ vẫn luôn ở Giang gia, thường ngày vẫn lo liệu việc ăn uống nghỉ ngơi của Giang Thần Hy.
Tô Lê chỉ gật rồi, rồi cũng chẳng nói gì thêm.
Rất nhanh, hai dĩa cơm chiên nóng hổi, cùng với dĩa trứng xào cà chua được bày ra trước mắt.
Tô Lê nhìn anh, sau đó cúi đầu ăn phần của mình, cô rất sợ bụng đói, ăn hai ba miếng thì cảm thấy ấm bụng hẳn.
Giang Thần Hy giúp cô lau đi vài hạt cơm dính trên miệng, khẽ cười rồi nói: “giống như bị bỏ đói mấy hôm vậy, không ai tranh với em cả.”
Tô Lê nhìn anh chỉ cười rồi nói: “ Đó là do Giang thiếu gia chưa thử qua cảm giác đói là như thế nào thôi.”
Giang Thần Hy trầm giọng nói: “ Nếu em ngoan một chút, tôi đảm bảo cả đời em sẽ không bị đói, hửm?”
“ Cả đời này” Cô bất khác khẽ cười rồi nói: “ Giang thiếu gia có thể khẳng định chúng ta có thể ở bên nhau cả đời?”
Giang Thần Hy đáp lời cô một cách chắc nịch: “ Đương nhiên rồi.”
Ăn tối xong, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, không biết từ lúc nào nổi gió to như vậy.
Giang Thần Hy vẫn còn việc phải xử lý, cô cũng không thèm quan tâm đến anh, cô tự mình trở về phòng, dự định đi tắm.
Đi vào phòng tắm,Tô Lê thực ra là thích ngâm mình hơn, cô cho lên mình một ít muối tắm.
Cô thả mình vào bồn tắm, cô nhắm nghiền mắt, bắt đầu hưởng thụ cảm giác thoải mái.
Rất nhiều chuyện, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Thật ra, Trần Miễn trước đây trong lúc tức giận có nói một câu mà cô cảm thấy rất đúng.
Thật ra muốn rời khỏi Giang Thần Hy có rất nhiều lý do nhưng cô lại không muốn.
Cô cũng thừa nhận cô là người không có quá nhiều tinh thần trách nhiệm, vì vậy đại khái trong con người cô lại có một mặt vô liêm sỉ.
Cô căn bản không thể kháng cự được sự cuốn hút của Giang Thần Hy, mỗi lần cô tán tỉnh anh, cô cũng cảm nhận được rằng, bản thân mình cũng đang bị tán tỉnh ngược lại.
Nếu muốn thật sự phá bỏ mọi giới hạn với Giang Thần hy, e rằng đó là một điều khôn thể làm được.
Lúc trước có nghe qua, phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên đều để lại ký ức sâu sắc khác thường, bởi vì từ đầu đến cuối cô đều nhớ rõ khoảnh khắc mà anh để lại nổi đau trong cô, hoặc có lẽ cũng chính vì vậy, mà cô mới vì sự việc trước mắt luôn có một sự hồi hộp khác thường trước Giang Thần Hy?
Có lẽ đúng là như vậy.
Bởi vì bản thân cô cũng không hề biết.
Lúc này, cửa nhà tắm bị ai đó kéo ra.
Giang Thần Hy bước vào, anh nghiêng mình ngồi trên thềm bồn, ngón tay khẽ lướt qua gò má đỏ ứng vì hơi nóng của cô, trầm giọng nói: “ Đừng ngâm mình quá lâu.”
Tô Lê nhìn anh khẽ cười rồi nói: “Giang thiếu gia có biết vừa nãy em đã nghĩ gì không?”
Giang Thần Hy chỉ khẽ “ Ừ” một tiếng.
Tô Lê cười, dựa vào chân anh, ngước mắt nhìn anh nói: “Em đang nghĩ có phải Giang thiếu gia đã yêu em rồi không?”
Giang Thần Hy nhìn người phụ nữ trong bồn tắm, khẽ cười một tiếng rồi nói: “ việc này,… có cần phải suy nghĩ không?”
“ Đương nhiên rồi.” Tô Lê chớp chớp mắt, cười rồi nói: “ Chúng ta bây giờ không phải đang chơi một trò chơi mạo hiểm ư, ai yêu trước người đó thua.”
Giang Thần Hy khẽ cười, nâng cằm cô lên, cúi người khẽ nói: “ Vậy thì xem ra tôi phải bỏ ra chút thời gian và công sức để khiến em phải yêu tôi rồi.”
Tô Lê cười lớn, Giang Thần Hy cúi người hôn lên môi cô, cô khẽ nghiêng người.
Giang Thần Hy giữ chặt gáy của cô một cách bá đạo, cười rồi nói: “ Này nhóc con, em tán tỉnh tôi mấy ngày nay rồi đấy, sao vậy, em tưởng rằng tôi rộng lượng mà không cần em trả ư?”
Tô Lê chớp chớp mắt nói: “ Không phải Giang thiếu gia cũng đang tán tỉnh em đấy ư? Vậy thì chúng ta hòa nhau nhé.”
Giang Thần Hy khẽ cười một tiếng đáp: “ Về vấn đề này, không có hòa, chỉ có thêm dầu vào lửa, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà thôi.”
Không biết từ lúc nào anh đã ngâm mình xuống nước, anh áp cô vào sát ngực, hơi thở hừng hực nam tính loang tỏa khắp da thịt cô.
Cô ngước mắt nhìn ánh mắt đầy mãnh liệt của Giang Thần Hy, có chút bị mê hoặc, khó mà diễn tả.
Anh hôn lên cổ cô, Tô Lê bỗng cản lại rồi nói: “ Em còn phải quay phim.”
Giang Thần Hy chỉ đáp lại một tiếng,rồi lại hôn lên môi cô.
Anh lúc lên giường chưa bao giờ dịu dàng, lần này cũng vậy.
Ngày hôm sau, Tô Lê tỉnh dậy, cô cào cào mái tóc, tối qua hình như có cảm giác ai đó sấy tóc cho cô, cảm giác rất mơ hồ, không hề để ý.
Cô đi chân trần, trên người mặt chiếc áo của Giang Thần Hy,tay áo rất dài, cô phải cuộn lại.
Vừa ra khỏi phòng liền nghe thấy tiếng của Giang Thần Hy, đứng nơi hành lang nhìn xuống, có người, mà không chỉ là một người.
Tô Lê cúi nhìn bộ đồ đang mặc trên người liền quay người bước vào phòng, gọi điện cho Hoa Hoa, bảo cô đem qua một bộ đồ.
Lúc cô rời đi đã dọn sạch đồ đạc của cô rồi, có trời mới biết cô và Giang Thần Hy vẫn còn dây dưa như thế này.” Giang Thần Hy ở dưới lầu còn có cả Lục Cảnh Niên, A Hào, bọn họ đang bàn một số việc của công ty.
Tô Lê nghe một lúc thì đều là một số việc trong công ty.
Giang Hạo Đông muốn vào công ty, lão gia lại không đồng ý, với việc lần trước hắn ta vụ lợi công khoản vẫn rất không hài lòng, mượn cớ bảo hắn ta đên các cơ sở làm việc, Giang phu nhân không đồng ý, bà ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn đứa con trai duy nhất đi đến cơ sở bé tý đó được chứ.
Có điều còn Trần Miễn thì sao?
Cô nghe một hồi lâu cũng không nghe bọn họ nhắc gì đến Trần Miễn.
Cô quá đổi hiểu Trần Miễn, vì vậy rất lo và nôn nóng cho cậu.
Đang suy nghĩ, bỗng tiếng chuông cửa vang lên.
A Hào ra mở cửa.
Thân hình Hoa Hoa thấp bé, bị một người cao 1m8 như A Hào che lấp toàn bộ.
Cô ngẩn đầu nhìn A Hào khẽ cười rồi nói: “Tôi đem đồ đến cho chị Tô Lê…. À không đúng, không đúng, là phu nhân chủ tịch.”
Cô ấy là đang lo lắng A Hào trực tiếp đuổi cô đi.
“ Để cô ấy vào đi.” Tô Lê dựa vào lan can, một tay cầm quả táo điềm đạm nói.
A Hào quay đầu nhìn Tô Lê, nhưng cậu cũng không dám nhìn quá lâu người phụ nữ của ông chủ, sau đó lại quay sang nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy ra hiệu cho cậu ấy, A Hào khẽ nghiêng người nói: “ vào đi.”
Hoa Hoa cầm trên tay bộ quần áo, sau đó bước vào trong.
Lục Cảnh Niên liếc nhìn một cái, khẽ cười rồi nói: “ Này, cô tuổi mèo à?”
Hoa Hoa nhìn cậu ta, mặt đỏ lên, nhanh chóng chạy lên lầu.
Lục Cảnh Niên cười rồi nhìn Giang Thần Hy: “Vì vậy…. hai người không ly hôn nữa?”
Giang Thần Hy châm điếu thuốc rít một hơi, điềm đạm nói: “ Việc tôi kết hôn không phải tùy tiện, ly hôn cũng không đành, nếu như cô ấy muốn quay về rồi, thì việc gì phải ly hôn.”
Lục Cảnh Niên đáp: “ Được thôi, tôi thừa nhận, lần này Tô Lê đã giúp anh không ít, cậu cũng không phải chịu tổn thất 2 tỷ (tệ) từ dự án công trình, thậm chí có thể giữ được dự án hợp đồng của Mỹ, nhưng người phụ nữ này, cậu chắc rằng sau này sẽ không hại cậu ư? Cái người không biết là anh họ hay em họ của cậu, lão gia lại toàn tâm toàn ý muốn giao cả tập đoàn Giang Thị và cả cái Giang gia này cho hắn, nhỡ đâu sau này cô ta về bên khác, thì cậu tính sao?”
Giang Thần Hy thở ra từng ngụm khói điềm đạm đáp: “Cô ấy là một người phụ nữ thông minh, nếu thật sự có ngày đó, tôi nghĩ cô ấy nhất định có cách nghĩ của riêng mình.”