Mạn Quân ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn như đoá hoa lê đẫm mưa. Ngũ quan của anh đã dần dần nhìn rõ ở trước mắt cô, gương mặt khôi ngô tuấn tú kia khiến cô không sao cam tâm tình nguyện bỏ anh được, bọn họ đã đính hôn rồi! Hôn lễ cũng sắp cử hành rồi! Cô không muốn ở giờ phút cuối cùng lại bỏ lỡ mất anh...
Thậm chí, cô bắt đầu hối hận, hối hận vì sao mình lại không tùy hứng như lần trước, không trở về nước nữa!
Rõ ràng trong lòng cô luôn canh cánh chút sợ hãi, mặc dù cô không biết này nguyên nhân của nỗi sợ hãi này đến từ đâu. dღđ。l。qღđ Nhưng hiện giờ cô đã gần như có thể xác định được rồi. Suốt năm năm trời ở Los Angeles, Thiệu Đình vẫn không quên được vợ trước của anh...
"Thật vậy không?" Cô nhìn anh nhưng cũng không sao tự tin được.
Mạnh Thiệu Đình cảm thấy trong ngực như bị vật gì đó đè nén, anh khẽ thở dài, không trả lời cô, chỉ dùng một cái ôm thật chặt để đáp lại.
"Thiệu Đình... Chúng ta trở về đi?" Mạn Quân rúc vào trong lòng anh, sự ấm áp của anh khiến cô lưu luyến, cô không muốn anh đuổi theo ra ngoài nữa.
"Em không mặc áo bành tô, cứ về nhà trước đi, anh đi tìm chú ba có chuyện muốn nói." Anh hơi đẩy cô ra một chút, trên mặt tràn đầy buồn rầu, u ám.
"Không, em không muốn đi một mình, em muốn đi cùng với anh!" Mạn Quân sợ hãi, ngay lập tức nhanh chóng túm chặt lấy tay áo của anh, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh đầy bất an, vẻ cầu xin đầy bi thương: "Thiệu Đình..."
Mạnh Thiệu Đình không muốn bị chậm trễ thời gian, do dự một lát, nhẹ nhàng gật đầu: "Thôi được rồi."
Anh cởi áo bành tô choàng lên người cô, ôn tồn nói: "Bên ngoài rất lạnh, cài chặt cúc áo lại."
Mạn Quân nghĩ đến cảnh vừa rồi Mạnh Thiệu Hiên mặc áo bành tô cho Phó Tĩnh Tri, trong lòng không khỏi ngẩn ngơ một hồi. Nhưng từ trước đến giờ Mạnh Thiệu Đình vốn là người bạc tình, muốn anh làm chuyện như thế gần như không thể. Cô cúi đầu, cài cúc áo lại, Mạnh Thiệu Đình liền đưa cô ra ngoài...
Giữa trời đất là một màu trắng xoá mênh mông, cách đó không xa có hai bóng dáng nương tựa vào nhau ở dưới bầu trời đầy tuyết bay, đang chậm rãi bước lên trước. Bước chân của Mạnh Thiệu Đình thoáng dừng lại. Không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy thật cô đơn, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy bản thân mình phải tiến lên. Anh bước đi giữa lớp tuyết đọng thật dày, chưa đi vài bước, chợt nghe thấy Mạn Quân cúi đầu rên lên một tiếng. Đôi giày cao gót của cô gần như không thể đi được ở trong tuyết, mắt cá chân để trần va chạm giữa lớp tuyết đọng, lạnh thấu tim...
"Mạn Quân, chi bằng em về trước đi..."
"Không cần đâu! Thiệu Đình, em không sao..." Mạn Quân không đợi anh nói hết lập tức lên tiếng từ chối. Cô cắn răng đuổi kịp bước chân của anh, thân thể lạnh đến sắp đông cứng lại, nhưng cô vẫn không chịu bỏ cuộc.
Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri đi cực kỳ chậm. Hai người lặng lẽ đi giữa trời đất bao la, cảm thấy nơi này chỉ có hai người bọn họ. Chỉ có điều họ không ngờ rằng lại có người đột nhiên xuất hiện sau lưng.
"Em trai, chúng ta xa nhau hai năm, em vẫn khoẻ chứ?" Mạnh Thiệu Đình dừng lại, thân hình cao to đứng trang nghiêm ở trên mặt tuyết. Ngũ quan tuấn dật, góc cạnh, lộ rõ vẻ ngang ngược lại hàm chứa tàn nhẫn. Lúc này cặp môi mỏng nhếch lên đầy kiêu ngạo, đôi mắt giống hệt chim Ưng, cứ thế nhìn vào hai bóng lưng như cười như không.
Một giọng nói lạnh lùng trầm đục vang lên, tưởng chừng làm đông cứng lại cả bầu trời đầy tuyết. Bước chân của Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri cùng dừng lại. Mạnh Thiệu Hiên chậm rãi xoay người lại, nhưng Tri Tri vẫn không hề nhúc nhích. Cho dù thời gian xa cách đã năm năm, cho dù là ở cách nhau thiên sơn vạn thủy, cho dù anh có đứng ở nơi cao ngất trên chín tầng mây, cho dù cô có hèn kém như như lớp bùn trên đất, cho dù đã từng là vợ chồng với cách đối xử lạnh lẽo như băng, hiện tại vẫn không hề mong muốn gặp lại nhau như người qua đường, cho dù cô đã từng yêu anh, hận anh, đã từng quên anh hoàn toàn... Cho dù vậy, giờ phút này...
Anh đột nhiên dùng dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, không hề áy náy hay hối hận đứng cách cô không đến một thước. Cô cũng gần như lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, mà cũng xa lạ đến mức không thể xa lạ hơn nữa.
Hai tay Tri Tri từ từ nắm chặt lại, tuyến lệ bị kìm nén đến đau nhức. Cô không muốn để cho nước mắt của mình rơi xuống.
Thực sự, cô đã kìm lại được rồi!
Cô sẽ không rơi nước mắt vì anh, không một giọt. Cô đã không còn đau lòng vì anh nữa, dù chỉ một giây. Cô đã chôn quá khứ và nước mắt từ rất lâu rồi, cũng đã chôn tình yêu thời tuổi trẻ và thù hận với anh từ lâu lắm rồi.
Cô không còn nợ anh, anh cũng không còn nợ cô nữa.
"Anh Hai, anh đại giá quang lâm sao lại không thông báo một tiếng cho em biết sớm một chút vậy?" Mạnh Thiệu Hiên bị một câu nói của anh trai vạch trần không chút lưu tình, cũng dứt khoát không che giấu, ngược lại, cũng không nể nang gì trực tiếp đấu khẩu.
"Người làm anh Hai này, hai năm qua không từng được gặp em mình, nên lần này trở về nước cũng muốn cho em một niềm vui bất ngờ, nên mới không báo trước cho em. Không ngờ, em trai của tôi cũng đã cho người làm anh này một sự kinh ngạc không nhỏ đấy chứ!"
Ngữ điệu của Mạnh Thiệu Đình rời rạc, giữa những câu nói tràn ngập khiêu khích rõ ràng. Anh không nhìn Mạnh Thiệu Hiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tri Tri đang đứng quay lưng về phía mình, trong lòng không khỏi luẩn quẩn câu hỏi, cô sẽ đối mặt với anh thế nào đây, sẽ dùng bộ dạng gì để đối phó?
"Việc này chẳng phải là em cần cám ơn anh Hai đã tác thành hay sao?" Mạnh Thiệu Hiên cười vẻ phóng đãng, đưa tay kéo Tri Tri lại. Sức kéo của anh thật mạnh, Tri Tri bị anh ôm chặt cứng ở trong ngực không thể động đậy, còn gương mặt của Mạnh Thiệu Hiên bị mái tóc dài với hàng mi dài rợp bóng che lấp nên không thể nhìn rõ được vẻ mặt khôi ngô tuấn tú đang bày ra nụ cười tràn đầy sắc bén: "Nếu không phải nhờ anh Hai buông tay, người em út này hôm nay làm sao có thể đạt được ước nguyện đây?"
"Đạt được ước nguyện ư? Chẳng lẽ chú Ba đã ôm được người đẹp về rồi sao?" Cặp mày dài của Mạnh Thiệu Đình không kìm nổi, hơi nhíu lại. Khi nói xong mấy từ cuối cùng, hai tay anh không sao khống chế nổi liền xiết chặt lại. Đôi con người đen ánh như mực trở nên mờ mịt, nhìn vào gương mặt của người phụ nữ đang ở trong lòng Mạnh Thiệu Hiên...
"Ha ha!" Mạnh Thiệu Hiên cười lên một tiếng ngắn ngủi nhưng không trả lời. Anh cúi đầu, nhìn người con gái trong lòng mình đầy cưng chiều: "Tri Tri, trước kia anh đã lừa em, thực xin lỗi."
Tri Tri ngước đôi mắt lên, trong con ngươi trong veo đã hiện rõ sự lạnh lẽo như băng. Cô cứ nhìn anh như vậy, mà Mạnh Thiệu Hiên cũng không hề né tránh ánh mắt của cô, chỉ dịu dàng nhìn lại cô. Ánh mắt anh nhu thuận giống như một đứa nhỏ biết mình đã làm chuyện có lỗi.
Bốp!
Một tiếng bạt tai giòn tan chợt vang lên, Mạnh Thiệu Hiên cũng không hề động đậy. Anh hứng trọn cái tát mạnh mẽ của cô, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt lưu manh, chỉ cười dịu dàng nói: “Tri Tri, thực xin lỗi."
"Vì sao lại gạt tôi!" Tri Tri cực kỳ hận anh, nâng tay đánh thêm một cái bạt tai nữa. Vành mắt của Mạnh Thiệu Hiên hơi hồng hồng, nhưng anh vẫn cười nhìn cô, đôi mắt sáng ngập tràn hình ảnh cô. Anh cắn răng, vẫn nói dịu dàng như trước: “Tri Tri, thực xin lỗi."