Khi buông xong một từ cuối cùng, bỗng nhiên anh tách hai chân của cô ra, đâm xuyên vào thân thể cô...
Tĩnh Tri bị đau bất thình lình liền hét lên một tiếng, răng gần như cắn nát môi dưới, thân thể của cô đột nhiên cong lên, tư thế duyên dáng giống như con thiên nga đầy kiêu ngạo. Đúng là, giờ phút này, cô chỉ có thể dùng tư thế tao nhã như vậy để che đậy việc bị người khác giày xéo.
Hai tay níu chặt lấy khăn trải giường, phần lưng non mềm bị cọ sát ở trên giường đau rát như phải bỏng vậy. Đôi tay của cô gắt gao nắm lấy cánh tay anh bởi những động tác vừa mãnh liệt mà lại cuồng dã của anh, bởi sự nhục nhã khiến thân thể bị hành hạ đến suy sụp. Nhưng lạ kỳ thay, cô lại cảm thấy mình đang bị chính cơ thể mình phản bội.
Bên tai là tiếng thở nặng nề, động tác của anh thô bạo vẫn như cũ, không hề thương tiếc. Nhưng mà, có lẽ là do lần đầu tiên cô đã chịu sự đau đớn quá lớn, nên lúc này, cô lại có cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa, dần dần dưới mỗi động tác của anh, cô lại cảm nhận được mùi vị vui sướng.
Phản ứng của cô bị anh nhạy cảm bắt giữ được, đôi môi mỏng ngậm chặt lấy vành tai của cô nhẹ nhàng mút vào: "Tĩnh Tri, Tĩnh Tri..."
"Uh`m?" Trong lúc mơ mơ màng màng cô nhẹ nhàng trả lời anh, nhưng chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng ngâm nga dồn dập của anh... Theo đó, nơi bộ phận bên trong cơ thể của cô giống như bị phỏng vậy, Tĩnh tri không khỏi than nhẹ một tiếng, thân thể trở nên hơi hơi run run, suy yếu ngã vào trong trong lòng anh...
Anh vẫn như cũ nằm ở trước ngực cô. Ngực anh vẫn còn đang kịch liệt lên xuống, áp sát vào cô, làm cô gần như không thở nổi. Nhưng mà, anh đang ôm cô chặt chẽ như vậy, tư thế chiếm hữu đầy rẫy ham muốn như vậy, khiến cô có chút không nỡ đẩy anh ra.
"Tôi chắc chắn sẽ không yêu cô, cũng sẽ không thích cô, đừng tưởng rằng tôi đụng chạm cô, thì mọi sự đều tốt đẹp hết. Phó Tĩnh Tri, tôi đã cưới cô, cũng có thể ly hôn với cô... cho nên, cô cần phải hiểu rõ được trách nhiệm và nghĩa vụ làm vợ của cô như thế nào... Hiện tại, tôi muốn cô phải chủ động hầu hạ tôi, mà không phải giống như vừa rồi, y hệt con cá chết nằm ở nơi đó vậy, không một chút động đậy... Nếu như cô không đáp ứng, ngày mai tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Mạnh này!"
Anh chậm rãi mở miệng, nói xong lời cuối cùng, bỗng nhiên liền ngẩng đầu lên, giảo hoạt mà lại đắc ý nhìn lại cô: "Phó Tĩnh Tri à, cô tới đây, chẳng phải là cô nghĩ muốn ở lại nhà họ Mạnh để bảo vệ vị trí của cô đó sao?"
Sắc mặt hồng hào của Tĩnh tri dần dần tái nhợt đi, trở nên trắng bệch một mảnh. Cô chăm chú nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, khoảng cách giữa hai người gần như vậy mà sao lại xa xôi đến thế. Anh là đồ ma quỷ, là người mà vào lúc thích hợp, đã như ma quỷ đến phá hủy tất cả những tưởng tượng của cô!
Cô chỉ là muốn an phận thủ thường chờ đợi anh ở nhà họ Mạnh, cô chỉ là không muốn ly hôn... Cô đã nhượng bộ đến tình hình như vậy, chẳng lẽ, cũng sai lầm rồi sao? Hoặc là lại nói, cô từng chút từng chút thích anh, nhưng mà, đó lại chính là nguyên nhân để anh có thể tùy tiện thương tổn cô hay sao?
Anh nói muốn cô, cô không chút phản kháng, anh muốn thực hiện quyền lợi của người chồng, cô hoàn toàn phối hợp, nhưng mà lúc này đây, anh vậy mà lại dùng thủ đoạn như vậy để bức bách cô!