Cô có thể, vì sao anh không thể?
"Cô nghe được chứ? Thiệu Hiên muốn cô nhanh chóng rời đi."
Tống Cảnh nhìn cô, đố kị trong lòng lại rục rịch ngóc đầu dậy như lưỡi của rắn độc, thoạt nhìn cô thật sự có chút xấu xí, rất không xinh đẹp.
Thế nhưng mỗi một ngày, Thiệu Hiên đều muốn nhắc tới tên Phó Tĩnh Tri với cô ta.
Anh yêu thương cô sâu sắc, mà cô ta đố kị anh yêu cô như vậy.
Dựa vào cái gì chứ, người theo bên cạnh anh là cô ta, người móc tim móc phổi cho anh là cô ta, dựa vào cái gì cô lại thay thế vị trí của cô ta?
Tĩnh Tri không nói lời nào, cô đóng mí mắt lại, nửa mặt dưới của cô đau dữ dội, cằm của cô bị người đó bóp đến trật khớp. Dù cô muốn nói, cũng không phát ra được chút âm thanh nào.
Tống Cảnh lại cười cười, đưa tay vén sợi tóc rối bời trên trán Tĩnh Tri, cô ta nhìn thấy vết thương màu hồng nhạt nhô ra trên trán của cô, ý cười càng sâu: "Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cô chăm sóc anh ấy thật tốt."
Cô ta ghé vào bên tai Tĩnh Tri, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ nghe được, nói: "Thiệu Hiên đang đợi tôi, Phó tiểu thư cứ tự nhiên. Cô cũng đừng đến
nữa, tự rước nhục nhã... Nếu như tôi nhớ không lầm, Phó tiểu thư đã không sạch sẽ rồi đúng không?"
Cô ta kéo dãn khoảng cách với cô, mỉm cười nhìn cô, sau đó ưu nhã lấy ví tiền của mình ra, rút hai tờ đô la nhét vào cổ áo của cô, rồi lớn giọng nói: "Xin lỗi tiểu thư, cô đến lộn chỗ rồi, ở đây không phải làng chơi, không phải nơi cô nên tới. Cầm số tiền này, mướn một chiếc taxi đi phố người Hoa đi, việc làm ăn của cô sẽ không tệ đâu."
Cô ta phong tình liếc nhìn cô một cái, xoay người thướt tha rời đi, lên xe, đóng cửa xe.
Sau đó chiếc xe kia gần như là lập tức dứt khoát rời đi.
Dần dần, liền không nhìn thấy.
Tĩnh Tri cảm giác mình giống như miếng vải rách bị người ta ném xuống đất, binh lính Mỹ xuất ngũ được người thuê làm vệ sĩ kia hung hăng hứ một tiếng, thuận tay lấy tiền mặt trước ngực cô đi. Giày quân nhân bước qua trên người cô, mấy người đó lên xe, khởi động xe ầm ầm. Vào lúc xe chạy đi, cô rõ ràng nghe được một câu chửi bới.
"SHIT! Kỹ nữ Trung Quốc!"
Cô vẫn luôn không chảy nước mắt, thế nhưng khi nghe một câu nói kia, cô không nhịn được rơi nước mắt như mưa.
Cô không phải ủy khuất vì mình, cũng không phải vì Thiệu Hiên cứ rời đi mà không nhận ra cô, cô chỉ vì bốn chữ -- "kỹ nữ Trung Quốc", cảm thấy thống khổ và phẫn nộ nói không nên lời. Cô quỳ rạp trên mặt đất, cô không khóc được, cằm của cô bị trật khớp, cô phải đi tìm bệnh viện, chỉnh sửa chính mình một chút, cô không thể tiếp tục mất mặt như vậy.
Cô là một người phụ nữ Trung Quốc sạch sẽ, cô có gia thế thanh bạch. Nếu như không trải qua tất cả biến cố kia, cô sẽ là một bà chủ lớn có thân phận, kinh doanh một cửa hàng đàn nho nhỏ, sống hạnh phúc và tự do. Cô không phải một kỹ nữ Trung Quốc, nếu như cô có thể nói ra lời được, cô nhất định sẽ dùng tiếng Nhật hỏi người kia một câu: "A, tiên sinh, ngài sai rồi, tôi là kỹ nữ của đế quốc Nhật Bản!"
Lúc trước ở trên ti vi hoặc là diễn đàn nhìn thấy học sinh Trung Quốc hoặc là Hoa kiều ở nước ngoài nói những lời và hành động yêu nước làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, cô còn từng cảm thấy bọn họ quá khoa trương. Thế nhưng bây giờ đứng ở nơi đất nước xa lạ, cô mới cảm nhận được rõ ràng, lúc tổ quốc của mình bị chửi bới, máu của mình đều muốn tức giận đến nổ tung!
Tĩnh Tri bò dậy, cô muốn đưa tay sờ mặt mình. Ngón tay vừa mới đụng đến, đã đau đến mức làm cho cô mãnh mẽ hút một ngụm khí lạnh.
Cô cố gắng kéo tốt quần áo của mình, gắng gượng phủi sạch sẽ bụi bẩn, hai chân cô mềm đến gần như không thể bước đi. Nhưng cô vẫn cường ngạnh chống đỡ, cô phải nhanh chóng đi bệnh viện, bánh bao nhỏ của cô còn đang chờ cô.
May là rất nhanh liền đón được xe taxi, Tĩnh Tri viết giấy ghi nhớ nói cho tài xế biết, xin đưa cô đến bệnh viện gần đây, cô bị thương.
Ở bệnh viện xử lý tốt vết thương, cằm của cô vẫn đau, nhưng cũng may có thể nhẹ nhàng nhúc nhích mấy cái. Lúc lần nữa đón xe, cũng có thể nói đứt quãng mấy từ đơn.
Lúc trở về khách sạn, trời đã hoàn toàn đen.
Người giữ trẻ lo lắng chờ cô, bánh bao nhỏ khóc không ngừng, không biết là làm sao. Bình thường nó luôn luôn rất ngoan, Tĩnh Tri vào phòng, liền ném túi cuống quít ôm lấy thằng bé. Vừa mới vỗ hai cái, dỗ hai tiếng, thằng bé liền mau chóng nín khóc. Một đôi mắt to xoay tròn dùng sức nhìn cô, nhìn nhìn đến khi mệt nhọc, mắt to lim dim, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn đánh ngáp đáng yêu, hai tay nhỏ bé vung nắm giữa không trung, lập tức liền ngủ say.
A, bánh bao nhỏ, con thật sự rất ngây ngô đó.
Tĩnh Tri ôm thằng bé, cảm giác được uể oải lúc trước đều bị quét sạch. Bánh bao ngủ say, cô để bánh bao ở trên giường, đắp kín chăn nhỏ, rồi nằm vào trong bồn tắm.
Cô suy nghĩ thật kỹ kế tiếp nên làm sao bây giờ.
Nói thật, cô vẫn quá đơn thuần. Mặc dù đã làm xong chuẩn bị đối mặt với khó khăn, lại nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.
Lúc tắm rửa xong đi ra, trong đầu của cô vẫn rối loạn.
Bọc áo choàng tắm thật mỏng đi tới ban công ngoài trời, tóc ướt sũng dán sát vào hai má, giọt nước tròn nhuận lạnh lẽo rơi ở trên vai của cô.
Đối với chuyện của người phụ nữ kia, trong lòng cô vẫn duy trì thái độ hoài nghi, nhưng cũng không thể khống chế được mà suy nghĩ lung tung ở trong lòng.
Vi sa chỉ có thời hạn hai tuần lễ, cô không có nhiều thời gian ở lại đây.
Tốt nhất cô có thể gặp được Thiệu Hiên, làm rõ ràng tất cả. Nhưng nếu như người phụ nữ kia thực sự ở cùng một chỗ với anh, có tiếp xúc da thịt, vậy cô có thể chịu được sao?
Cô cảm thấy trong lòng bàn tay có chút lạnh, trong ngực cũng dần dần nổi lên chua xót.
Vốn cực kỳ hào hứng chạy vội tới bờ bên kia đại dương, tất cả ảo tưởng đều hoàn mỹ như vậy, nhưng không ngờ chờ cô lại là cục diện như thế.
Cô muốn thoát khỏi, không dám đối mặt, ủy khuất lấy lòng.
Cô muốn gặp được, ở cùng một chỗ, nhưng làm sao cũng không gặp được.
Nếu như là em, Thiệu Hiên, nếu như là em ngồi ở trong xe, em nhất định có thể đoán được người kia là anh, khoảng cách gần như vậy, gần như vậy.
Vì sao anh lại bỏ lỡ em.
Tĩnh Tri ngồi ở trên ghế ngoài ban công, cô ngước mặt nhìn mặt trăng California.
Trong cuộc đời cô, chỉ thấy qua ánh trăng thê lương như vậy hai lần, mà tâm tình lại hoàn toàn không giống nhau.