Đêm hôm đó, sau khi Mạnh Thiệu Hiên rời khỏi, buổi sáng Phi Đồng tỉnh dậy liền phát hiện mẹ bị bệnh, sợ hãi khóc lay Tĩnh Tri, gọi điện thoại cho Bình Bình. Bình Bình mang tài xế tới, rồi đưa Tĩnh Tri đến bệnh viện. Mạnh Thiệu Hiên vẫn tắt điện thoại, trong lòng Bình Bình vừa tức vừa hận. Nếu Phi Đồng sợ hãi không biết gọi điện thoại cho cô, có phải chị Tĩnh Tri sẽ bệnh chết ở nhà luôn không?
"Phi Đồng, con đừng ồn ào, để mẹ con nghỉ ngơi thật tốt một lát.." Bình Bình thấy Phi Đồng vẫn không ngừng lắc lư cánh tay Tĩnh Tri, hốc mắt liền ê ẩm, muốn ôm thằng bé sang một bên, nhưng Phi Đồng nhất định không chịu, chỉ ôm chặt cánh tay của mẹ: "Dì, mẹ đã ngủ hai ngày rồi, không thể ngủ tiếp, cháu phải đánh thức mẹ."
"Phi Đồng... Cháu hiểu chuyện như thế, mẹ cháu nhất định sẽ khỏe lại, nhưng hiện tại cháu đi ăn chút gì đó với dì được không? Nếu không khi mẹ tỉnh nhìn thấy Phi Đồng gầy đi, sẽ đau lòng đó..."
Phi Đồng dùng sức lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Cháu không muốn ăn cơm, cháu muốn mẹ tỉnh lại, cháu không muốn ăn cơm, cháu muốn mẹ. Dì... có phải mẹ sẽ không tỉnh đúng không..."
"Cháu đừng nói bậy, sẽ tốt hơn thôi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn, mẹ nghĩ đến Phi Đồng còn nhỏ nhưng đã ngoan như vậy, nhất định sẽ không nỡ bỏ lại cháu..."
Bình Bình nói như vậy, nhưng lòng thật sự nóng như lửa đốt. Có mấy lần cô muốn gọi điện thoại cho nhị thiếu, nhưng lo lắng Tĩnh Tri tỉnh lại sẽ tức giận, nhưng hiện tại An Thành không ở trong nước, Triển tiểu thư bên kia cũng hỏng
bét. Cô nghe nói, Thẩm Bắc Thành đã chuyển ra ngoài ở, Triển tiểu thư cũng bệnh không dậy nổi, mà Tương Tư bên kia càng loạn như ma. Cô không liên lạc được với Mạnh Thiệu Hiên, Tĩnh Tri lại bệnh thành như vậy, tiếp tục như vậy nữa, cô thực sự là không biết nên làm cái gì mới tốt!
"Dì, sao cha còn chưa tới thăm mẹ?" Phi Đồng ghé vào bên người của mẹ, đứa bé hỏi ra vấn đề này, khiến trong khoảng thời ngắn, Bình Bình không biết nên nói như thế nào mới đúng.
"Cha bận rộn nhiều việc..." Bình Bình không nói thêm được nữa, trong lòng nhịn không được oán giận. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mạng người là lớn nhất, Mạnh Thiệu Hiên anh không thể trở về thăm chị ấy một chút sao?
"Trước đây mẹ bị bệnh... Bác sẽ không đi làm, vì sao cha lại không như vậy?"
Phi Đồng chớp mắt to nhìn Bình Bình, trong mắt đầy mong đợi. Bình Bình không biết nói cái gì cho phải, đang lúc ấp úp tìm kiếm từ ngữ, lại chợt nghe Tĩnh Tri hôn mê bất tỉnh thấp giọng nói gì đó. Cô vui vẻ, vội vàng đi qua, "Chị Tĩnh Tri, chị Tĩnh Tri..."
"Tĩnh Viên... Thiệu Đình... dẫn em trở về Tĩnh Viên..."
Cô nói đứt quãng mấy chữ, rồi lại nặng nề ngủ thiếp đi. Bình Bình lập tức bụm miệng, nhịn không được nữa, lấy điện thoại di động ra gọi cho An Thành. Cô không quản gì nữa, tam thiếu gia mặc kệ sống chết của Tĩnh Tri, vậy hãy để cho nhị thiếu tới quan tâm! Nói chung cô không thể mở mắt trừng trừng nhìn chị Tĩnh Tri chết như vậy được!
Huống chi... Trong lòng của chị ấy cũng nghĩ đến nhị thiếu, nhưng tâm tư chị ấy kín đáo và thiện lương, nên đã lựa chọn Thiệu Hiên, tất nhiên sẽ không bao giờ chịu có dính líu với nhị thiếu nữa. Nếu không phải hôn mê bất tỉnh, bệnh thành như vậy, nhất định cả đời chị ấy đều sẽ không nói, cả đời cũng sẽ không nhắc tới tên nhị thiếu...
Bình Bình nghĩ tới những thứ này liền cảm thấy khổ sở, trước đây lúc bọn họ ở Mai Viên, lúc ở biệt thự ngoại ô phía tây, mặc dù bộ dáng chị Tĩnh Tri luôn luôn không muốn gặp nhị thiếu, nhưng ai nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ, đều sẽ cảm thấy hai người là một đôi. Chị Tĩnh Tri chỉ có thể không kiêng nể gì cả phát giận, đùa giỡn tính tình trước mặt nhị thiếu, nhị thiếu cũng sẽ luôn luôn túng, cưng chiều chị ấy. Cô còn tưởng rằng, một ngày nào đó, hai người có thể tu thành chính quả. Ai biết... Ai biết biến thành tình trạng như hôm nay!
Nếu tam thiếu có thể đối tốt với chị Tĩnh Tri, cô cũng sẽ công nhận. Thế nhưng bây giờ, cô thực sự nhịn không nổi nữa, anh ta lại không thèm để ý đến sự sống chết của chị ấy!
"Bình Bình... Nhị thiếu bên này đang lo lắng tức giận, công ty là một cục diện rối rắm. Ngài ấy đã đổi nơi làm việc, nhưng lại bị bỏ đá xuống giếng, bị thừa cơ hãm hại. Nhị thiếu rất buồn bực, đã mấy ngày không chợp mắt, bây giờ em bảo ngài ấy trở lại, công ty phải làm sao bây giờ?"
"Công ty quan trọng, có quan trọng hơn mạng người không? Anh cứ nói với nhị thiếu, chị Tĩnh Tri của em hôn mê bất tỉnh vẫn gọi tên của ngài ấy, còn nói muốn ngài ấy mang chị ấy trở về Tĩnh Viên, anh nói với ngài ấy đi! Nếu ngài ấy còn không chịu trở về, coi như em không gọi cuộc điện thoại này, em không có nói gì! Ngài ấy cũng không xứng ở cùng một chỗ với chị Tĩnh Tri của em!"
Bình Bình tức giận nổi trận lôi đình, hung hăng cúp điện thoại. An Thành - tên khốn kiếp này, anh biến thành như vậy từ lúc nào? Có phải có một ngày nào đó cô sắp chết, anh cũng sẽ nói… Ái chà không được, bây giờ anh đang có việc gấp, không thể trở về! Đàn ông quả nhiên là không đáng tin cậy mà!