"Bận bịu sao, thời gian về nhà ăn cơm có đáng là bao, xét cho cùng, cũng là do cái người làm vợ này chưa đúng mà thôi, bằng không làm sao chồng mình lại có thể đi ra ngoài như vậy?" Mạnh phu nhân nói xong, hớp một ngụm trà, hai tròng mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Sắc mặt Tĩnh Tri thoáng trở nên tái nhợt, cô khẽ cắn vào môi dưới: "Con đã hiểu ý mẹ, con sẽ gọi điện thoại cho anh ấy ngay."
"Biết là tốt, nhà họ Mạnh này cưới cô về làm vợ cho con trai thứ hai không phải để trưng bày. Cô nhìn xem, trước sau hôn nhân Thiệu Đình có gì khác biệt không? Chẳng phải vẫn cứ lêu lổng ở bên ngoài, suốt ngày trên đường “vờn hoa đuổi bướm” (nguyên văn: gian díu bên gái đẹp) đó sao, nếu như cô giữ được trái tim của chồng, Thiệu Đình sao có thể chạy rông như vậy chứ?" Mạnh phu nhân lại quở trách vài câu, thấy cô vẫn không hề hé răng, bộ dáng chăm chú lắng nghe, không khỏi có chút mất mặt, đặt phịch ly trà xuống, đứng lên bỏ đi luôn.
Tĩnh Tri ngơ ngác ngồi ở trên ghế sofa, tấm rèm che cửa sổ màu trà thêu hoa bị làn gió thổi bay phơ phất. Cô cảm thấy mình không nói nên lời, sự lạnh lẽo tràn ngập trong người cô, chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tới ngực. Cô úp tay vào nơi trước ngực, nhận thấy tiếng trái tim đập nhanh đến mức dường như muốn phá toang cả lồng ngực mà vọt ra bên ngoài. Tĩnh Tri nhìn xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất rộng lớn, nhìn ra vườn hoa lớn phải đến trên 100m2 , cô chợt có cảm giác mình đang bị vây quanh bên trong tầng tầng lớp lớp nhà tù không sao thoát ra được.
Cô nhớ khu vườn tĩnh lặng của mình, nhớ mẹ... Nhưng mà, khu vườn tĩnh lặng, cùng với tất cả khoảng thời gian hạnh phúc của cô ngày ấy, đều không trở về được nữa.
Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Tĩnh Tri lấy hết dũng khí bấm số điện thoại của Thiệu Đình Đã bảy ngày trôi qua, tin đồn cũng đã bớt náo nhiệt hơn, điện thoại bị cô nắm chặt trong tay cũng đã ẩm ướt dinh dính, cơ hồ sắp không cầm nổi nữa.
Chẳng qua là một cú điện thoại thôi mà, Tĩnh Tri, mày sợ cái gì chứ?
Điện thoại vang lên một hồi mới có người nhận, giọng của anh trầm trầm vọng ra: "A lô?"
"Là em..." Tĩnh Tri vừa lên tiếng, lại chợt nghĩ ra mình nói như vậy là không ổn, cuống quít nói thêm: "Là em, Tĩnh Tri ạ..."
"A..., là cô sao, có chuyện gì?" Giờ phút này Mạnh Thiệu Đình đang nằm ở trên ghế sofa để cho cô thư ký nhỏ Minna xinh đẹp mê người săn sóc, xử lý vết thương bị trật mắt cá chân của mình, tay trái của anh cũng không rảnh, đang vuốt ve làm càn ở trước ngực Minna.
"Thiệu Đình, anh đừng có sờ loạn nhé, thật đáng ghét..." Minna cười khanh khách gạt tay anh ra, cái nhìn mang theo vẻ quyến rũ.
Tĩnh Tri vừa há miệng định nói, lời đã nuốt trở vào, cổ họng cô như bị nhét một cục bông lớn, hoặc như ăn phải con ruồi vậy, cảm thấy cực kỳ ghê tởm... Tiếng nói của phụ nữ từ bên kia vọng lại, hiển nhiên là anh đang cùng với một cô gái xa lạ khác.
"Mẹ nói tối nay anh phải trở về nhà." Tĩnh Tri đứng ngây ra vài giây, mới phục hồi lại tinh thần, cô cử động thân thể gần như cứng ngắc, quay sang đứng đối diện với khoảng giữa chiếc điều hòa trong phòng khách. Luồng không khí hơi lạnh phả vào mặt, khiến cô tỉnh táo lại.
"Anh làm việc đi, em cúp máy đây." Ngữ điệu của cô bình tĩnh giống như lúc nãy, giọng nói của cô rõ ràng dứt khoát, không đợi anh trả lời, cô đã chuẩn bị cúp điện thoại.