Mạnh Thiệu Đình oán hận đưa tay bóp mặt của cô: “Em lại nghe Bình Bình nói bậy, sao anh có thể đính hôn với người phụ nữ khác?”
“Bình Bình sẽ không gạt em...” Trong lòng Tĩnh Tri đã sớm tin, nhưng vẫn muốn cố ý làm khó anh. Anh hành hạ cô nhiều ngày như vậy, bảy tám tháng này sau khi mang thai, không trôi qua được một ngày thoải mái, cô không thể đơn giản buông tha anh như vậy!
“Nếu không, em ở cữ xong liền đi Úc với anh? Đúng lúc em cũng gặp được Phi Đồng...”
Mắt Tĩnh Tri sáng rực lên, ngược lại có chút xấu hổ cúi đầu xuống: “Thiệu Đình... anh nói, Phi Đồng và Tiểu Khả trưởng thành, có thể khinh thường em không... Thân thế bọn chúng như vậy...”
Mạnh Thiệu Đình thấy tâm tình cô xuống thấp, cúi đầu hôn hôn cô, nhẹ giọng trấn an: “Đứa nhỏ trưởng thành, cũng sẽ hiểu chuyện, sẽ hiểu nỗi khổ trong lòng của chúng ta, càng sẽ hiểu cho em. Bọn chúng là máu thịt rơi xuống từ trên người của em, là những đứa con cực kỳ thân thiết với em, trên đời này, chỗ nào thật sự có con cái oán hận mẹ của mình đâu? Huống chi còn có anh, nếu như Phi Đồng - tên nhóc hồ đồ kia lớn lên dám nói em cái gì, anh không thể không đánh nó!”
Tĩnh Tri xì một tiếng bật cười, lại bất mãn trừng anh: “Anh chỉ biết đánh người, em không cho!”
“Đây còn chưa có đánh đâu, em đã bảo vệ như vậy, xem tương lai Phi Đồng bị em chiều hư, Tiểu Khả cũng sẽ bị em cưng chiều thành một đứa bé nghịch ngợm gây sự, lúc đó sẽ khóc không kịp nữa đâu!” Lúc nãy Mạnh Thiệu Đình mới hôn nhẹ, chỉ cảm thấy còn chưa đủ, lại cúi đầu, tìm môi của cô hôn lên, vừa hôn vừa cúi đầu ái muội mơ hồ không rõ hỏi: “Bác sĩ nói phải bao lâu... ừ... Mới có thể... Cái kia?”
Mặt Tĩnh Tri đỏ như máu, nhưng vẫn bị anh hôn đầu óc choáng váng mơ mơ màng màng nói: “Dù sao cũng cần một, hai tháng...”
“Nơi đó còn đau không?” Anh hôn đến hô hấp đều hơi dồn dập, vội vàng buông cô ra, ngón tay mang theo vết chai mỏng, săn sóc lau đi nước đọng bên môi của cô, lại ghé vào bên tai cô xấu xa hỏi một câu...
Mặt Tĩnh Tri lập tức nóng lên, một lúc lâu sau, cô mới cắn môi dán mặt ở trong ngực của anh: “Còn đau.”
Mạnh Thiệu Đình ôm thân thể gầy yêu của cô liền đau lòng lần nữa, hối hận vừa rồi không nên cố ý chọc giận cô, khiến cô khóc một trận như thế, chỉ tự trách ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về bả vai gầy gò của cô: “Không có việc gì, không có việc gì, sau này chúng ta không sinh...”
Tĩnh Tri lại không thuận theo, đưa tay nhéo một cái trên lưng anh: “Em còn muốn sinh con trai cho anh.”
Cô vẫn luôn cho rằng, đàn ông giống như anh vậy, nên có một đứa con trai suất sắc giống anh đến kế thừa tất cả của anh mới tốt!
Mạnh Thiệu Đình lại nghiêm nghị lắc đầu: “Tĩnh Tri, chúng ta có Khả Khả là đủ rồi, anh không thể để cho em mạo hiểm, anh cũng không dám tự mình mạo hiểm. Em ngoan đi, anh không muốn để em chịu khổ như vậy nữa.”
Tĩnh Tri đâm vào trong ngực anh, dùng sức xoay người lại, chỉ cảm thấy có áy náy thật sâu với anh, nhưng lại không biết nói ra như thế nào? Anh nhận thấy được suy nghĩ nhỏ trong lòng cô, nâng cằm cô lên, muốn cô nhìn anh, rồi chậm rãi nói: “Tĩnh Tri, anh và em không dễ dàng mới ở cùng nhau lần nữa, nếu thật xảy ra chuyện gì, em bảo anh phải làm sao bây giờ? Em suy nghĩ một chút, trong lòng em sợ hãi anh gặp chuyện không may, cũng giống như anh lo lắng em có chuyện gì không tốt vậy? Hai chúng ta còn phải đi cùng nhau cả đời, có biết không?”
Tĩnh Tri dùng sức gật đầu, nắm cánh tay anh hồi lâu, nói không ra lời. Một lúc lâu sau, cô mới cúi đầu nói: “Cái đó... em đã hơn ba mươi tuổi, anh có thể có một ngày chê em già không? Anh còn có thể yêu em bao lâu?”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Mạnh Thiệu Đình cúi đầu cười, dịu dàng ôm thân thể cô vào trong ngực, để cô thay đổi thành một tư thế nằm thoải mái.
Đôi mắt Tĩnh Tri xoay động, tính toán trong lòng trong chốc lát, chợt thoải mái, cười tươi sáng: “Anh cũng rất già, tóm lại, anh già hơn em, em không sợ!”
Chóp mũi thấm lạnh của anh cọ xát ở trong cổ của cô, giọng nói trầm thấp như gãy đàn ở trong đêm khuya; “Ừ? Chê anh già rồi? Em có muốn... tới thử xem không?”