Tĩnh Ngôn nằm trên mặt đất, hai bên má lại sưng lên, môi cũng sưng thật cao, khóe môi bị rách, có một dòng máu nhỏ chảy xuống, khóe mắt cũng bị anh đánh rách, xanh tím không mở ra được, nhưng cô vẫn không quan tâm la mắng. Cô càng như vậy, sắc mặt Mạnh Thiệu Tiệm lại càng khó coi, một cổ tức giận bị đè nén trong lòng lại giống như rục rịch ngóc đầu dậy muốn bộc phát. Anh nhịn không được liền tiến lên, lại đá một cước vào trên bụng Phó Tĩnh Ngôn: “Tiện nhân, cô dám phá hư chuyện của tôi!”
“Mạnh Thiệu Tiệm... Anh là cái thá gì... anh đừng cho là tôi không biết anh đang làm cái gì... Anh dám làm, cũng đừng sợ người ta nói...”
“Câm miệng!” Mạnh Thiệu Tiệm giận dữ, khom lưng kéo mái tóc dài của cô. Một người luôn đè nén chính mình trong thời gian dài, không biểu lộ ra vui giận, tâm tình bỗng nhiên có sự đột phá, mọi thứ ẩn nhẫn trong thời gian dài không có biện pháp khống chế, đều vọt ra ngoài hết.
Thân thể cô bị anh đánh đến một khối xanh tím, như là búp bê vải rách nát. Mạnh Thiệu Tiệm lại đánh đỏ mắt, trực tiếp đá tới bụng của cô...
Sắc mặt Tĩnh Ngôn dần dần trở nên trắng bệch, lúc đầu cô còn không phục hung dữ mắng to, tới cuối cùng, cô lại nhịn không được khóc cầu xin tha thứ. Mạnh Thiệu Tiệm như là điên rồi, hoàn toàn không để cầu xin tha thứ của cô vào mắt, lại ngoan độc đạp mấy đá lên bụng của cô, mới đạp mạnh cô ra.
Thân thể trần truồng của Tĩnh Ngôn lảo đảo vịn tường đứng lại, lại bỗng nhiên cảm giác giữa hai chân cuộn trào mãnh liệt ra một cỗ ấm áp, đau đớn co rút còn khó chịu hơn cả lăng trì. Cô cúi người xuống, che bụng dưới co rút đau đớn, lại mở mắt trừng trừng nhìn thấy giữa hai chân chảy ra một khối máu...
Mùi máu tươi hỗn loạn xông vào mũi, cô kêu rên một tiếng thê lương mới khiến cho cả người Mạnh Thiệu Tiệm tỉnh táo lại, nhưng đáy mắt anh chỉ rung động và hối hận trong chôc lát, sau đó lại nhanh chóng tản đi. Anh chỉ lạnh lùng nói một câu: “Mất rất đúng lúc, cô vốn không có tư cách mang thai con của tôi...”
Anh nói xong liền rời đi, khắp người và tay của Tĩnh Ngôn đều là máu, cô giãy giụa kéo chân của anh, run run cầu xin: “Cầu anh đưa tôi đi bệnh viện... Con của tôi sắp chết... Mạnh Thiệu Tiệm cầu xin anh... Cứu cứu con của tôi...”
Anh đứng ở nơi đó không động một lúc lâu, tùy ý cô lôi kéo gắt gao quần của anh, luôn miệng cầu xin.
Anh không yêu Phó Tĩnh Ngôn, ngược lại, người phụ nữ âm hiểm và độc ác này không có gì ngoài dáng dấp giống Tĩnh Tri một chút, cô ta thật sự không tệ! Nhưng sớm muộn gì anh cũng phải trở thành người bề trên, đến lúc đó, anh muốn gió được gió muốn mưa được mưa, muốn phụ nữ cũng không có ai dám tới tranh đoạt với anh. Nếu như Phó Tĩnh Ngôn sinh hạ đứa nhỏ... Chờ cô ta không còn giá trị lợi dụng, lúc anh muốn dùng một cước đá văng cô ta, chẳng phải sẽ có trói buộc ư?
Không thể trách anh có lòng dạ ác độc với cô ta, trên đời này, có lúc nào bởi vì anh đáng thương liền có công bằng đáng nói đâu?
Anh chậm rãi cúi thấp người, vẻ ôn hòa vẫn trước sau như một đọng ở chân mày khóe mắt. Anh nhẹ nhàng vươn tay ra nâng gương mặt cô, như là đang cầm chí bảo, Tĩnh Ngôn mở to hai mắt nhìn anh, nước mắt chậm rãi chảy xuống; “Lòng của anh... sao lại ác như vậy...”
“Nếu như cô an phận thủ thường đợi ở bên cạnh tôi, đừng tính toán quậy phá chuyện của tôi, nếu như cô giống như cô ấy, giúp mọi người làm điều tốt nhưng
chưa bao giờ có tâm tư tính toán vấn vương, nếu như cô có thể làm vợ của tôi, mà không phải vọng tưởng lợi dụng tôi để trả thù Mạnh Thiệu Đình, nếu như không phải cô nằm ở dưới thân của tôi mà vẫn còn gọi tên Mạnh Thiệu Đình, có lẽ tôi sẽ không đối xử ác độc với cô như thế. Nhưng mà Phó Tĩnh Ngôn, tôi nên nói rõ ràng cho cô biết một câu, người đáng thương, tất có chỗ đáng trách, hiện giờ cô có kết cục này, không oán tôi được.”
“Mạnh Thiệu Tiệm... anh hận tôi, oán tôi... Thế nào cũng được, thế nhưng đứa nhỏ... đứa nhỏ là vô tội mà... Đó cũng là con của anh...”
Anh bóp chặt cằm của cô, trong ánh mắt dần dần dâng lên vẻ dữ tợn, từng câu từng chữ như là búa tạ đánh lên trống, khiến trong lòng cô đột nhiên nảy sinh ra tuyệt vọng và bi thương vô biên.
“Người không được yêu và chúc phúc, cho tới bây giờ, tốt hơn hết vẫn là nên không tồn tại trên thế giới này. Nó chết rồi, sẽ không cần giống như tôi.”
Anh nói xong lời cuối cùng, đáy mắt giống như có trống rỗng hư ảo. Phó Tĩnh Ngôn giật mình nhìn người đàn ông này, cô ở bên cạnh anh lâu như vậy, thế nhưng cho đến giờ phút này, cô vẫn không nhìn rõ được, rốt cuộc mục đích trong mắt của anh là cái gì, rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ gì...
“Tôi sẽ giúp cô sắp xếp bác sĩ, sau đó ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Nếu như cô còn không muốn chết, tốt nhất nên phối hợp với tôi, nếu như cô lại gây ra chuyện gì, hôm nay cô cũng đã biết thủ đoạn của tôi rồi đấy. Tĩnh Ngôn... Đường sống hay chết, tôi đã không thể quay đầu lại, tôi đã không có đường rút lui, chỉ có thế tiếp tục đi xuống như vậy, chỉ có vẫn luôn đi xuống, đi đến hết con đường, đứng ở chỗ cao nhất, tôi mới có thể đứng ở chỗ đó không thua. Mà trên con đường này, dù bất kỳ ai muốn ngăn cản tôi, kết quả chỉ có một...”
Ngón tay anh chỉ máu tươi màu đỏ sậm trên đất, bỗng nhiên cười thê lương ha ha, cười đến cuối cùng, nước mắt liền rơi xuống. Hai tay anh chống trán, trầm mặc hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã là gợn sóng bình tĩnh không sợ hãi.
“Chết, chỉ có một kết quả chết này thôi. Tĩnh Ngôn, cô nhớ cho kỹ.”