Cô thật không hề có cảm giác với anh, dù cô mang lược anh tặng theo, dù anh sinh bệnh thì cô cũng không đến thăm anh, dù cô cười khách khí với anh, nhưng những thứ đó cũng không cách nào nói rõ được gì, những thứ đó đều là chính anh ảo tưởng ra, là anh một bên tình nguyện, không quan hệ với cô.
"Được, được, tôi đáp ứng em. Kết thúc, chúng ta hoàn toàn kết thúc." Anh vừa gật đầu, vừa cười cười tái nhợt, sau đó anh tự tay nâng mặt của cô lên. Bỗng nhiên cúi đầu hôn nước mắt của cô, nước mắt kia mặn chát, là bi thương đau khổ, là cầu xin .
Tĩnh Tri chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi đen nhánh cuồn cuộn rơi xuống từng chuỗi nước mắt, môi của anh bao trùm ở trên đôi mắt của cô, nhẹ nhàng hôn hết toàn bộ nước mắt của cô. Tĩnh Tri không né tránh, cũng không chống cự, cô chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, một dòng nước mắt lướt qua bên môi run rẩy, mà môi của anh cũng rơi xuống, chần chừ hồi lâu, rốt cuộc phủ lên môi cô.
Toàn thân Tĩnh Tri run lên, lông mi run nhè nhẹ hồi lâu, cuối cùng vẫn không mở mắt ra.
Anh hôn cô, nhưng chỉ dán ở trên môi cô, nhẹ nhàng chạm vào.
Mạnh Thiệu Đình cảm giác nơi nào đó trong trái tim như đã sụp xuống phân nửa, rốt cuộc anh phải buông tay ra. Từ nay về sau, anh ở lại thành phố A, không trở lại nữa. Từ nay về sau, cô trải qua cuộc sống cô muốn, anh sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, bọn họ chỉ có thể là người xa lạ.
"Tĩnh Tri, em phải sống tốt. Nếu có một ngày, em tìm được người trong lòng của em, em lập gia đình, thì đừng để cho tôi biết."
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhưng vẫn ôm cô vào trong ngực.
Tĩnh Tri gật đầu, cô không biết vì sao trong lòng của cô lại khổ sở như vậy? Cô cũng không biết vì sao nước mắt của cô lại không dừng được? Cô càng không biết vì sao cô lại bỗng nhiên lưu luyến ngực của anh như vậy? Thậm chí cô muốn anh ôm lâu thêm một lúc, cô muốn nhớ kỹ mùi hương của anh.
Mùi hương quen thuộc, bảy năm đều không thay đổi. Mùi hương quen thuộc xa xưa, từ mùa hè mười năm trước đến bây giờ, đều không có thay đổi. Từ nụ hôn đầu của bọn họ đến tối nay, nhiệt độ bờ môi quen thuộc của anh vẫn giống như ký ức sâu thẳm.
Cô yêu anh nhiều năm như vậy, gần như đã chết một lần mới làm cho mình giải thoát ra được. Cô sợ, rất sợ hãi. Yêu một người như vậy quá cực khổ, quá cực khổ.
Cô không chịu nổi, cô đã không phải là thiếu nữ ngu ngốc mười bảy mười tám tuổi, cô đã không có tư cách được ăn cả ngã về không, cô đã không có dũng khí dựa vào, không có dũng khí yêu một người đàn ông.
*******************************************
Đã là bốn giờ sáng.
Cô đột nhiên cảm giác thời gian quá nhanh, cô đột nhiên cảm giác đêm quá ngắn, cô đột nhiên cảm giác ánh trăng đêm nay quá lạnh, quá thê lương.
Mà anh ôm cô, cô vẫn còn đang ở trong ngực của anh.
Cô muốn làm mình quên mất cừu hận trong quá khứ, quên mất cô là Phó Tĩnh Tri, quên mất anh là Mạnh Thiệu Đình, quên mất cô gả cho em trai của anh, quên
mất cô là một người mẹ. Chỉ một buổi tối hôm nay, chỉ hai tiếng này, chỉ phóng túng chính mình một lần cuối cùng.
Trở tay ôm ngược lấy anh, mặt của cô dán ở trên ngực của anh. Trên màn đêm xanh thẳm, bảy ngôi sao bắc đẩu sắp hàng chỉnh tề, mà chòm sao thợ săn gần như đã chuyển qua hướng bắc.
"Anh thấy được chòm sao thợ săn không?" Tĩnh Tri không có nước mắt, cô bỗng nhiên xoay người, chỉ cho anh nhìn sao trên trời.
"Ở nơi nào?" Anh ôm lấy cô, để cằm ở trên đỉnh tóc của cô, nhẹ giọng hỏi. Anh hoảng hốt cảm thấy, bọn họ giống như là một đôi nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt.
Mà anh thích cảm giác như thế, anh vốn là một người đàn ông vô tình và lạnh lùng, anh sống hơn ba mươi tuổi, chưa bao giờ từng thử qua hạnh phúc giữa khói lửa của người bình thường.
"Anh nhìn phía bắc bầu trời, nhìn thấy không? Có ba ngôi sao rất sáng xếp thành một hàng, đó chính là bảo thạch trên đai lưng thợ săn."
Mạnh Thiệu Đình nhướng lông mi dài, môi mang theo ý cười. Anh đưa tay ra, chỉ chỉ bầu trời, phương hướng lại hơi nghiêng một chút: "Là ở đâu?"
Cô giống một đứa bé, nhìn sang ngay đầu ngón tay anh, nhíu chặt mày, lại khoát khoát tay: "Không đúng không đúng, sang trái thêm chút nữa, nhìn thấy không? Ba ngôi sao xếp thành một hàng, rất sáng rất sáng ."
"Ở đây ư?" Ngón tay của anh lại chuyển một chút, nhưng lại nhảy vọt qua chòm sao thợ săn.
Cô có chút gấp gáp, bĩu môi như là một đứa bé cố gắng muốn khoe món đồ chơi xinh đẹp với bạn mình.
"Là ở đây này, anh lại chỉ lệch rồi." Cô dứt khoát nắm tay anh, sửa phương hướng anh chỉ sai.
Tay cô lành lạnh, nhưng lại trắng mịn trơn bóng, trái tim của anh như là đột nhiên bị người bắn trúng, cảm giác đau xót trong nháy mắt thổi quét toàn thân.
Cô nắm tay anh, cô nắm tay anh…
"Nếu như chòm sao thợ săn di động đến hướng nam, chính là sắp qua năm mới. Hồi bé, mỗi ngày tôi đều ngóng trông nó mau mau chuyển đến phía nam."
Vẻ mặt cô khát khao, trong mắt hình trăng khuyết có ánh sáng rực rỡ. Cô nhớ tới thời thơ ấu của mình, thời thơ ấu chỉ có cha và Tĩnh Viên.
"Em rất thích ăn tết?"
Anh ôn nhu hỏi, cầm ngược ngón tay của cô, động tác mười ngón giao nhau, lưu luyến vô hạn.
"Đúng, bình thường cha luôn luôn bận rộn nhiều việc, chạy đến trời nam đất bắc, tôi thường xuyên mấy tháng không nhìn thấy ông. Hồi bé rất hư vinh, nhìn thấy chị em đều mặc quần áo đẹp thì rất hâm mộ. Mà năm mới cha nhất định ở nhà, cha ở nhà sẽ mang tôi mua rất nhiều rất nhiều đồ tốt, vì thế tôi trông mong ăn tết nhất, cha có thể chơi với tôi từ giao thừa mãi cho đến qua hết tiết nguyên tiêu. Tôi thích ăn bánh trôi nhất, cha luôn luôn mang tôi đi ăn. Chúng tôi không đi khách sạn lớn, không đi cửa tiệm nổi danh. Cha mang theo tôi chui vài hẻm nhỏ, ăn nguyên tiêu ở trong quán ăn nhỏ rách nát. Nhung thực sự là ăn rất ngon, tôi có thể một hơi ăn hơn hai mươi cái, sau đó đặt bát xuống liền bắt đầu khóc lớn."
Cô bỗng nhiên cười, lại như ngại ngùng che miệng lại, đôi mắt phát sáng như là bảo thạch trên đai lưng thợ săn.
Anh cũng cười, cười thật sự đẹp mắt, mà gò má của anh cũng dán sát vào cô. Hai tay vòng ở trên eo cô, còn cô dựa vào trong ngực của anh, giữa bọn họ không có một chút khe hở.
"Tại sao em muốn khóc lớn hả? Chẳng lẽ là không thể ăn nguyên tiêu?" Anh hiếu kỳ hỏi, nghe cô nói nhiều như vậy, nói chuyện rất ôn nhu, thực sự là hạnh phúc.