Ở bệnh viện tròn hai tuần lễ, hắn mới miễn cưỡng có thể xuống giường hoạt động, cả người Tương Tư lại gầy một vòng lớn, vốn mặt trứng ngỗng lại chỉ còn có chút thịt, cằm cũng nhọn gầy đi, cho nên còn không lớn bằng một bàn tay. Mỗi ngày cô hầm các loại canh dinh dưỡng ở phòng bếp nhỏ trong bệnh viện, sau đó sẽ không ngại phiền bưng tới đút cho hắn, trong trường học đúng lúc cho nghỉ, tất cả thời gian của cô đều dùng ở trên việc điều trị thân thể của hắn.
Lúc ban đầu Hà Dĩ Kiệt không thích một người phụ nữ suốt ngày đều coi chừng hắn, nhưng qua hơn mười ngày như thế, hắn liền dần dần quen thuộc, đợi sau khi thân thể khá hơn một chút, hắn liền bắt đầu xử lý công vụ ở bệnh viện, dần dần trong phòng bệnh cũng có người đến người đi, mỗi khi đó, Tương Tư vẫn là một mình trốn ở phòng bếp đi nghiên cứu thực đơn, đợi khi mọi người báo cáo công việc cho hắn rời đi, cô sẽ cười híp mắt bưng canh đi ra, ép hắn uống sạch không thừa một giọt.
Từ sau khi mẹ qua đời, trong hai mươi năm này, chưa từng có người quan tâm hắn như vậy.
Lá gan của cô dần dần lớn hơn, nhiều lần đều vuốt đầu trọc của hắn, cười hắn giống một hòa thượng. Hà Dĩ Kiệt nhìn bộ dáng trẻ con của cô, có phát ra chút tính khí, may mà trên đầu bị thương rất nhẹ, đợi lúc xuất viện, tóc của hắn đã dài được bảy tấc.
Có đôi khi hắn đang gửi mail, cô ngồi ở trước cửa sổ học bài, mỗi một điều khoản pháp luật, cô học rất nhanh, giọng nói rất thấp, lại cực kỳ dịu dàng ôn nhu dễ nghe, mỗi khi đó, hắn mới có thể nhớ tới, cô là người Hàng Châu, sẽ nói một giọng ôn nhu uyển chuyển dễ nghe của vùng Giang Nam, thỉnh thoảng, ánh mắt hắn liền bị cô hấp dẫn, nhưng chỉ nhìn thấy hơn nửa bóng lưng của cô.
Trong phòng bệnh ấm áp như mùa xuân, cô mặc áo ngủ ngắn tay bằng bông, khoanh chân ngồi một mình ở trên sô pha, trên mũi còn có khuôn có dạng đeo một cặp mắt kính, thật sự nghiêm túc ôm sách đọc. Có đôi khi sẽ có ánh mặt trời phủ một vòng sáng nhàn nhạt trên đỉnh đầu của cô, sạch sẽ, nho nhỏ, giống như là một thiên sứ nhỏ không nhiễm bụi trần.
Những tính toán và trả thù vấn vương ở trong lòng không biết bao lâu kia cứ như vậy đẩy ra sau một ngày lại một ngày, thậm chí có thời gian hắn suy nghĩ, kỳ thực cô thực sự rất vô tội. Số lần suy nghĩ như vậy bắt đầu xuất hiện nhiều lần hơn, đợi đến khi xuất viện, hắn gần như đã ở chung với cô thân mật như là những đôi tình nhân bình thường.
Cô lại trở nên thích nói thích cười, lúc bước đi cũng bắt đầu sôi nổi, có lần bọn họ ở trên đường phố, hắn nắm tay cô, một đường nghe cô nói líu ríu, nói đến chỗ cao hứng bừng bừng, mặt mày cô hớn hở, vui vẻ hoa chân múa tay, thậm chí còn nhảy bật lên từng cái, hắn liền cố ý đùa cô, làm trái lại với cô, cô bị chọc tức đến đỏ mặt tía tai, lại đấu không lại hắn, liền hất tay hắn ra, sinh hờn dỗi, một mình đạp đá lẹp xẹp cúi đầu đi về phía trước...
Mặt trời chiều kéo thân thể nho nhỏ của cô rất dài rất dài, hắn không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, nhìn bóng dáng chậm rãi bước đi của cô, trong khoảng thời gian ngắn, lại hoảng hốt cảm thấy, giờ phút này quả nhiên là năm tháng yên tĩnh tốt đẹp, an ổn nhất đời người.
Lên xe, cô còn bĩu môi không chịu nói chuyện, hắn lấy nước cho cô, cô hừ một tiếng không phản ứng, nhưng hắn lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng của cô nhu hòa một chút, hắn đưa cánh tay ra, cúi đầu nói một câu: “Qua đây.”
Cô không phản ứng, thân thể không được tự nhiên giật giật, vẫn là cường ngạnh bất động.
Hà Dĩ Kiệt hơi nghiêm mặt, đưa tay kéo cô đến trong lòng, cô như là một con mèo hoang nhỏ liều mạng giãy giụa, còn cào lên mu bàn tay của hắn, hắn bị vẻ không nghe lời của cô làm cho có chút tức giận, bàn tay vỗ hai cái trên mông của cô; “Văn Tương Tư, em cẩn thận buổi tối trở về, tôi cho em không xuống giường được!”
Mặt Tương Tư đỏ lên, tức giận quay đầu lại trừng hắn: “Anh lại dùng chiêu này hù dọa em!”
“Thế nào, hiện tại rèn luyện tốt rồi, không sợ nữa ư?” Hà Dĩ Kiệt nhướng mày, một tay bóp chặt cổ tay của cô, cúi đầu xuống cắn môi của cô; “Càng ngày càng lên mặt, nói em hai câu còn không được sao, còn bày sắc mặt cho tôi xem?”
Tương Tư bị hắn cắn môi vừa sưng vừa đau, một bụng oán khí bỗng bạo phát ra. Cô lắc lắc thân thể tránh khỏi hắn, một ngón tay nhỏ dài tinh tế chỉ lên mặt Hà Dĩ Kiệt, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ đầy đắc ý và tà ác: “Ai sợ ai chứ, mỗi ngày anh nói làm cho em không xuống giường được, cũng không biết ngày hôm qua là ai lúc xuống giường, bắp chân đều như nhũn ra. Kính xin chú Hà anh - người đã lớn tuổi như vậy, đừng cậy mạnh nữa!”