Lý Nhã cười đắc ý, chợt nét mặt lại biến thành vẻ miệt thị: "Biết chơi đàn dương cầm đã là cái gì? Cái giỏi nhất là quyến rũ đàn ông kia, không thấy Tam Thiếu của chúng ta..."
Tay Lý Nhã tùy tiện chỉ một cái về phía đầu hành lang bên kia, bĩu môi cười, xoay người nhăn mày nhăn mặt đi vào phòng làm việc.
Tiểu Thôi tò mò rồi đi mấy bước về phía bên kia, đang định nhìn thăm dò, chợt nghe một tiếng gầm nhẹ đầy giận dữ: "Cút!"
Cô sợ tới mức sắc mặt chợt trắng bệch, cho rằng mình rình xem đã bị Tam Thiếu nhìn thấy, hoảng hốt cầm tờ danh sách tiết mục chán ngán chạy mất tiêu.
"Kiều Thiếu gia, đến cùng ngài muốn làm gì?" Trên mặt Tri Tri sự tức giận đã tăng thêm vài phần, cô cố gắng lui về phía sau, đến mức không thể lui được nữa. Phía sau cô là cửa sổ, mà cả người cô cũng đã bị hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh cố định ở trong vòng cấm địa nho nhỏ ở đó.
"Vừa mới rồi cô và người đàn ông kia đứng gần với nhau như thế để định làm gì?" Mạnh Thiệu Hiên cố nén lửa giận, tuy anh mới chỉ nhìn thấy cô và người quản lý kia mỉm cười nói đùa, trong người đã gần như phát hỏa, nhưng phát giận đối với cô, từ trước đến nay anh đều không đành lòng.
"Không liên quan tới ngài." Tri Tri lạnh lùng nhìn anh, ra sức đẩy cánh tay anh: "Kiều Thiếu, tôi phải đi làm việc."
"Tôi thích em, em nói xem, có liên quan đến tôi hay không?” Anh chợt mở miệng, bên trong đôi đồng tử màu hổ phách chớp mắt đã ánh ra thần sắc ngạc nhiên lẫn hoảng sợ của cô. Đương nhiên nơi đáy lòng Mạnh Thiệu Hiên đang vang lên một trận cười trào phúng. Anh biết, khi anh nói ra những lời này tất nhiên là cô sẽ có vẻ mặt như vậy, nhưng lúc này đây, anh thật sự không thể khống chế được bản thân mình nữa rồi
"Em đừng nhìn tôi như vậy, tôi không đáng sợ như vậy đâu." Anh lại đi sờ thuốc lá, lại đốt, nhưng nghĩ đến cô không thích lại dập luôn, lại cảm thấy có chút khó chịu, xoay người sang chỗ khác, từ cửa sổ đối diện với Tri Tri nhìn ra ngoài.
Trời cao xa vô tận như vậy, nhưng đột nhiên anh lại có cảm giác cô đơn vắng vẻ đến thế.
Anh trôi qua cuộc sống một mình suốt hai mươi mấy năm. Mẹ từ giây phút sinh ra anh cũng đã hoàn toàn từ giã cõi đời, mà anh từ khi sinh ra cũng đã không nhìn được... Không có người nào có thể hiểu được nỗi tuyệt vọng lẫn cô đơn của anh, không có ai có thể cảm nhận được anh khát vọng sự ấm áp đến nhường nào.
Có lẽ, anh vẫn còn được may mắn, may mắn vì khi mẹ chết lại được chuyển về sống ở nhà họ Mạnh, không phải lo cuộc sống áo cơm, bằng không, anh là một người mù, đừng nói chuyện được trải qua cuộc sống “cẩm y ngọc thực” (ăn ngon mặc đẹp) của đại thiếu gia, chỉ sợ ngay cả ý muốn sống sót thôi cũng là một việc rất khó rồi.
Cho nên anh mới quý trọng sự ấm áp xuất hiện trong cuộc đời anh như thế, cho dù cô đã từng là chị dâu của anh, anh cũng không cần, anh chỉ muốn sống cùng với cô, có thể được nhìn thấy cô mỗi ngày mà thôi.
"Thực xin lỗi..."
"Đừng nói xin lỗi." Anh nhíu mày phiền chán, xoay người lại, nhìn thần sắc sợ hãi xa cách của cô như vậy, không khỏi than thở một tiếng, trong ánh nhìn có chút giận dữ lẫn xấu xa: "Em không cần nói lời xin lỗi, vĩnh viễn đều vô dụng, tôi thích em là chuyện của tôi, chấp nhận hay không chấp nhận tạm thời tôi còn chưa nghĩ phải cân nhắc."
"Tôi và ngài, hai chúng ta không phải là người ở cùng một thế giới." Tri Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen láy của cô nhuộm kín màn sương mù, giống như mực trong nghiên bị đổ vào đầm nước trong, cứ nhìn anh như vậy. Hàng lông mày giống như dãy núi xa, còn mắt như sóng nước nằm vắt ngang... Anh biết sắc đẹp của cô trong mắt người đời chỉ thuộc loại bình thường, nhưng mà anh lại thích.
"Ngốc ạ, tôi và em rõ ràng đang ở cùng trong một thế giới.."
"Ngài đáng được chọn những cô gái tốt hơn tôi, còn tôi, đã nghĩ sẽ không tiếp nhận bất cứ một ai nữa, cũng không còn nghĩ đến chuyện tình yêu nữa rồi."
Tri Tri chậm rãi nói lại, một câu nói nhẹ bỗng, nhưng cũng mang nặng nỗi sầu bi đến thế... Cô không muốn nghĩ lại những gì đã qua, nhưng cũng đã mất đi niềm tin được theo đuổi hạnh phúc của chính mình.
"Em đừng dùng những lời lẽ này để chống lại tôi. Người trong lòng tôi chính là em, chỉ có em, chỉ là chính Phó Tĩnh Tri này mà thôi. Người khác có tốt hơn hay là không tốt hơn đều không có liên quan gì đến tôi, bởi vì những người này không phải là người mà tôi thích."
"Tôi đã từng li hôn." Tri Tri giương cặp mắt lên nhìn, khẽ cười lặng: "Ngài đã biết?"
"Đúng vậy, tôi đã biết điều này." Mạnh Thiệu Hiên gật gật đầu, thân hình cao lớn bắt chước bộ dáng Tri Tri cũng dựa vào ở trên tường, nói với vẻ vô lại, liếc xéo cô một cái rồi cười khẽ: "Chuyện này là cái quái gì, tôi cũng không phải là trai tân mà, chúng ta hòa nhau."
Tuy Tri Tri đã từng kết hôn một lần, nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi đỏ mặt, cô cúi đầu khẽ nói giọng có chút oán trách: "Đại thiếu gia, khi nói chuyện với người khác ngài luôn không đứng đắn như vậy sao?"
"Cái này gọi là người sáng không nói lời tối." Mạnh Thiệu Hiên lại cười, vốn dĩ anh sinh ra đã đẹp trai, lúc này trong mắt anh chỉ có nụ cười dịu dàng của một người duy nhất, cho dù ở trong mắt Tri Tri tình cảm với anh vẫn như hồ nước trong lặng sóng, anh vẫn muốn tránh không làm cho cô khỏi bị sợ hãi, anh nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng rối bời nghĩ làm sao để thuyết phục người này.
Chị Lâm nói rất đúng, đại thiếu gia giống như anh chẳng qua chỉ là lòng hiếu kỳ nhất thời mà thôi. Bởi vì cô không giống như những cô gái khác thi nhau theo đuổi theo anh, tâng bốc anh, cho nên anh mới muốn chinh phục, mà một khi cô bị rơi vào, động lòng với anh, anh sẽ chỉ cười tao nhã cười rồi quăng tờ chi phiếu hoặc là chu cấp cho ít tiền để tìm nơi nương tựa, sau đó tiếp tục ôm một người đẹp khác (nguyên văn: làm tổ với người đẹp)...
Tuy lời nói của Mạnh Thiệu Hiên khiến cô thật cảm động, nhưng trong lòng cô cũng chỉ xúc động một chút mà thôi, còn tin tưởng thì cô sẽ không bao giờ tin nữa.
"Được rồi, tôi phải về làm việc, việc chị Lâm giao cho tôi vẫn còn chưa làm xong đây." Tri Tri nở nụ cười lễ độ không nhiệt tình lắm rồi xoay người chạy đi.
"Em có thể cự tuyệt tôi." Mạnh Thiệu Hiên bỗng tiến lên, anh ngang ngược chắn ngang đường đi của cô, nói gằn từng tiếng.
Tri Tri ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ánh mặt trời từ cửa sổ chênh chếch rọi vào, chiếu quanh thân hình của anh, thần sắc vốn có vẻ như thổ phỉ dường như cũng được làm dịu lại một ít. Anh cúi đầu, trên người mặc một bộ tây trang màu đen thoải mái, phía dưới là một chiếc quần jeans màu đen. Từ trước đến nay anh thích kiểu ăn mặc phối hợp tự do này, không thích mặc tây trang theo quy củ. Chỉ có điều, thoạt nhìn anh quả thật rất trẻ, trẻ đến mức không biết sợ hãi, cái gì cũng dám làm.
"Nhưng mà tôi có quyền được theo đuổi em đúng không? Dù sao cái mà tôi có nhiều nhất chính là thời gian, hàng ngày tôi đều trông giữ em, “gần quan được ban lộc”, không cho đàn ông tiếp xúc với em, em chỉ có thể chấp nhận tôi rồi sau đó sẽ thích tôi!" Anh nhìn vẻ rất đắc ý, nhưng không nghĩ đến Tri Tri lại ngây người ra, trong hốc mắt cô tràn ngập sự chua xót. Thích anh ư, cô còn có thể thích một người, thích một người mà lại không hề phải chịu trách nhiệm hay sao?
Không thể, không bao giờ có thể như vậy nữa... một Phó Tĩnh Tri ngày đó thật đơn độc, đầy dũng cảm, một Phó Tĩnh Tri ngày đó đã cho rằng hết thảy giấc mộng đều có thể thực hiện được, cho nên mới không biết sợ hãi là gì, một Phó Tĩnh Tri ngày đó đã toàn tâm toàn ý yêu một người rồi lại bị tổn thương nặng nề, Phó Tĩnh Tri ấy đã chết rồi.
Cô làm sao còn có thể đi yêu một người nào nữa đây? Cô làm sao có thể lớn tiếng nói ra lời “thích” giống người đang ở trước mặt cô đây, cô không thể.
"Kiều Thiếu gia, làm thế nào thì ngài mới bằng lòng buông tha cho tôi? Nếu ngài còn tiếp tục như vậy nữa, vậy thì tôi vẫn còn một câu nói kia, tôi sẽ lựa chọn từ chức rời đi."
Tri Tri bình tĩnh nói, ánh mắt cô chậm rãi dừng ở trên vách tường trắng noãn sạch sẽ, không biết có phải do vừa rồi cô đã dùng móng tay vẽ lên dấu vết hình bán nguyệt nhợt nhạt kia không, mà khi nhìn thấy dấu vết ấy ánh mắt cô đã lo sợ nghi hoặc tìm một điểm dừng chân cho bản thân.
"Không thể được." Ý cười trên mặt Mạnh Thiệu Hiên từng chút từng chút ngừng hẳn. Anh đi nhanh đến gần cô, ánh mắt sắc bén của anh lúc này tràn ngập dày đặc sự hng ác khiến cô sợ hãi. Kỳ thực Tri Tri biết, anh là một người nếu không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua, nhưng cô không biết vì sao anh lại thích cô đến như vậy, một người hoàn toàn khác hẳn với anh.
"Tôi không thể nào lại thích cấp trên của mình được, việc làm của ngài cũng chỉ vô dụng thôi, cứ như vậy sẽ làm chậm trễ mất thời gian của chính ngài mà thôi." Tri Tri nhận ra cô và anh không thể nào hiểu được nhau. Thật là vất vả, cô tự nhận thấy, bản thân mình không hề nể mặt anh chút nào, nhưng vì sao anh lại cứ bám riết không tha cho cô như vậy?
Tình cảm của cô và anh không có một chút cơ sở nào, thời gian quen biết cũng thật quá ngắn ngủi như thế, tình cảm của anh có thể có sâu sắc đến mức nào?
"Vậy em sẽ thích một người khác sao? Hay là... em vẫn chưa quên được chồng trước của em?" Mạnh Thiệu Hiên không sao kiềm chế nổi thốt ra lời, liền nhìn thấy thần sắc của Tri Tri đột nhiên thay đổi.
Đầu tiên là cô ngây người ra một lúc, tiếp theo cô liền chậm rãi thoáng hé ra ý cười, nụ cười tươi tắn kia càng ngày càng lộng lẫy, càng ngày càng chói mắt, thậm chí Mạnh Thiệu Hiên nghĩ muốn ngăn cản lại, nhưng Tri Tri đã mở miệng nói: "Ngài muốn biết lý do thực không?"
Mạnh Thiệu Hiên muốn lắc đầu, nhưng Tri Tri đã nói rất tự nhiên: "Chẳng những tôi đã từng li hôn, còn từng có một đứa con, nhưng đã bị tôi bỏ đi, bác sĩ nói tôi cũng không còn khả năng có con nữa... Hơn nữa, những người quen biết tôi ai mà chẳng biết Phó Tĩnh Tri là một kỹ nữ, bởi vì đứa nhỏ trong bụng của cô ấy là một đứa con hoang, cho nên mới bị người ta ném đi như là quăng một đôi giày rách đi vậy, đây mới thực sự là con người của tôi, thật sự là Phó Tĩnh Tri, cô ấy là người như vậy, ngài còn xác định là sẽ còn thích cô ấy sao?"
Đáy mắt trào lên từng hồi, từng hồi ẩm nóng tựa như muốn trào ra ngoài, Tri Tri cố sức chịu đựng, cô có thấy khoái cảm khi được phát tiết ra, lại không che dấu được sự sợ hãi.
Đây là bí mật đau đớn mà cô muốn giữ kín, thế nhưng chính cô cũng không ngờ là mình lại nhanh chóng nói ra.
Cô không biết bản thân mình sắp sửa đối mặt với những lời nói và ánh mắt thế nào, nhưng đáy lòng cô cũng đang nổi lên từng cơn đau đớn đến chết lặng người... Hãy kết thúc đi, tất cả hãy kết thúc đi, cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống yên ổn của cô, cho dù là cô giống như một con rùa đen rút đầu hoặc là một con đà điểu nhút nhát.