“Dĩ Kiệt, cháu tìm được một người vợ tốt.” Ông ta nói xong, lại giơ tay lên vỗ nhẹ hai cái trên vai Hà Dĩ Kiệt, “Không quấy rầy vợ chồng son các người nữa, tôi còn có việc, đi trước.”
“Bí thư Trương đi thong thả.” Hà Dĩ Kiệt và Đỗ Phương Phương nhìn theo hắn lên xe rời đi, lúc này mới xoay người đi đến xe của mình.
“Em thấy người này...” Đỗ Phương Phương vừa mở cửa xe, vừa bĩu môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hà Dĩ Kiệt lại không nói tiếp, trong lòng âm thầm phỏng đoán ý tứ nói gần nói xa trong lời nói hôm nay của bí thư Trương. Nghe giọng điệu của ông ta, không khó nghe ra có hứng thú với Đỗ lão tướng quân, nhưng mà đây thì tính là chuyện gì? Trương Thành Hàm - lão già kia ỷ vào có người trong thủ đô, luôn luôn nhìn không quen Tiêu thư ký, tự nhiên cũng nhìn không quen hắn - phụ tá đắc lực của Tiêu thư ký, chỉ là vì vấn đề năng lực, vẫn bị Tiêu thư ký áp chế, thẳng đến trước đó không lâu, Tiêu thư ký xảy ra chuyện kia... ông ta lập tức liền bò lên rồi!
Vừa nghĩ tới chuyện của Tiêu thư ký, mi tâm Hà Dĩ Kiệt liền không giãn ra, hắn vẫn theo ông ấy từng bước một cho tới hôm nay, hiểu rất rõ tính tình của ông ấy, hắn tuyệt đối không tin Tiêu thư ký sẽ vì hai ba trăm ngàn kia liền không để ý đến thanh danh cả đời của mình, mờ ám trong đó, ai có thể nói rõ?
Giống như là lúc trước cha bị người lật đổ, tra tới tra lui, đến cuối cùng, trong lòng người người biết rõ ràng cha bị oan khuất, lại không một người dám nói câu công đạo, thậm chí còn không ít kẻ bỏ đá xuống giếng, chỉ vì tính tình ông quá chính trực, cản đường tiền tài của một số người, liền bị người đâm một dao ở phía sau!
Hà Dĩ Kiệt nghĩ tới tình trạng hỏng bét hiện nay, liền có chút bực bội. Không còn cách nào, phải mượn thế lực nhà họ Đỗ, lật lại bản án cho Tiêu thư ký, cũng không thể để ông ấy lớn tuổi như vậy rồi còn bị ngồi tù hai mươi năm!
Buổi tối Đỗ lão tướng quân làm chủ, mời chiến hữu cũ ăn cơm ở Shangri-La. Hà Dĩ Kiệt và Đỗ Phương Phương trở về thay đổi quần áo liền đi dự tiệc, xã giao anh tâng bốc tôi, tôi khen ngợi anh một lúc lâu, mới được rảnh rỗi trong chốc lát, ngồi ở một bên nghe mấy lão chiến hữu nói chuyện phiếm. Lão tướng quân và mấy lão chiến hữu không gặp mười mấy năm, nói chuyện rất vui vẻ, nói đến chuyện chiến tranh dẫn binh trước đây, mỗi một người đều đỏ mắt xoa tay, hận không thể lại trở lại lúc tuổi còn trẻ, lúc mới hai mươi tuổi!
Đỗ Phương Phương và Hà Dĩ Kiệt ở một bên cũng không nói chuyện nhiều, chỉ là thỉnh thoảng chen vào mấy câu, hỏi một chút chuyện lúc chiến tranh, hỏi một chút tình huống trong quân đội, mấy lão nhân gia mừng rỡ vì đám thanh niên hứng thú với chuyện đánh trận, càng tăng vọt hưng trí lên.
Trên mặt Hà Dĩ Kiệt là vẻ mặt xã giao, trong lòng lại có chút phiền chán, tâm tình càng phiền muộn, liền uống mấy ly rượu. Đỗ Phương Phương ở bên cạnh luôn nhìn hắn, hắn cũng không quan tâm, chỉ làm như không thấy.
“Hắc, lúc trước tên nhóc đen trong nhóm chúng ta, tên là Dương Đắc Chí gì đó, ông còn nhớ rõ không?” Đỗ lão tướng quân cuốn cuốn tay áo, hai mắt uống đỏ bừng, nhưng vẫn tinh thần dâng cao.
“Sao lại không nhớ rõ, lúc đó chúng ta đánh với người Việt Nam, quỷ kế của tên nhóc đó rất nhiều, kèn xung phong vừa thổi, liền nghe giọng nói vang dội của hắn ta, chỉ là chạy đều chậm hơn mọi người, anh em chúng tôi đều dính màu rồi, quay đầu lại thì người ta đã lau sạch máu xác chết trên người hắn ta rồi, lại cùng lập ba huy chương giống như chúng tôi, tên nhóc đó rất âm hiểu!”
Đỗ lão tướng quân cười ha ha không ngừng: “Tên khốn Dương Đắc Chí kia chính là một quỷ sợ chết!”
Lão chiến hữu ở đối diện nghe ông như vậy nói, không khỏi nhíu mày, “Lão Đỗ, ông vẫn là tính nết này, hiện tại lão Dương cũng không giống như ngày đó, người ta ở trung ương...”
Ngón tay người nọ chỉ chỉ lên trên, lắc lắc đầu.
“Sợ hắn ta cái cầu!” Đỗ lão tướng quân uống rượu say, liền lộ ra bộ dáng như lúc chiến tranh trước đây, miệng đầy thô tục, Đỗ Phương Phương liền nhíu mày: “Ông...”
Đỗ lão tướng quân nghe cháu gái gọi mình, liền cười ha hả, bàn tay vỗ vỗ ở trên đầu cô: “Hôm nay ông cao hứng, các cháu qua một bên chơi, đừng cản trở vui vẻ của ta!”
Hà Dĩ Kiệt liền kéo Đỗ Phương Phương ngồi xuống, khuyên nhủ: “Hiếm khi ông vui vẻ như vậy, Phương Phương cũng đừng quản, để lão nhân gia ông vui vẻ một đêm đi. Lại nói, tính tình ông hào sảng như vậy, anh còn bội phục đấy!”
Đỗ lão tướng quân nghe xong liền cười ha ha không ngừng; “Không hổ là người cháu gái ta coi trọng, thằng nhóc giỏi! Nói rất hay!”
Đỗ Phương Phương nghe hai người bọn họ như vậy, liền không lên tiếng.
Đỗ lão tướng quân quay đầu lại rồi nói với chiến hữu: “... Nói là hiện tại đang làm chủ nhiệm gì đấy ở ban kỷ luật thanh tra trung ương, chuyên tra quan chức hủ bại phía dưới. Hắc, tên nhóc này, năm đó hắn ta chính là kẻ rất sợ chết, tham tài như mạng, hiện tại muốn hắn ta đi tra tham ô hủ bại? Đây không phải là đánh mặt của mình ư?”
“Lão Đỗ, ông uống rượu say...”