Bình Bình nhịn không được oán giận với Tĩnh Tri, con nít thực sự là thay đổi quá nhanh mà!
Tĩnh Tri vội vã trở về, nhưng lại không bỏ được con trai, bởi vậy nhờ Bình Bình ở lại nước Úc một tháng, đợi Phi Đồng hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống bên này rồi mới trở về.
Bởi vậy, lúc trở về cũng chỉ có một mình cô. Mạnh Chấn Nghiệp phái đám thuộc hạ đưa cô trực tiếp lên máy bay. Cô mua vé máy bay khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không nhiệt tình dẫn cô vào vị trí của mình, lại đưa tới rượu đỏ và các loại đồ uống, bánh ngọt. Trong không gian lớn như vậy, lại không có mấy người. Tĩnh Tri đưa mắt nhìn lại, chỉ có một nhà ba người thân thiết ngồi cùng một chỗ. Người mẹ lớn bụng kia hiền lành gật đầu chào hỏi với cô, cô cũng đáp lại một nụ cười thiện ý. Ngồi xuống ở chỗ của mình, tiếp viên hàng không đưa tạp chí tới, cô liền cúi đầu bắt đầu xem lướt qua, bởi vậy cô cũng không cảm thấy được bên cạnh cô có thêm một người từ lúc nào.
Máy bay vững vàng bắt đầu bay lên không, Tĩnh Tri nói cô muốn nghỉ ngơi vào lúc tiếp viên hàng không lấy đồ ăn đi, tiếp viên hàng không dời bộ đồ ăn đi, lập tức lấy tới cho cô tấm chăn nhỏ mỏng mềm mại, lại hỏi cô có cần điều chỉnh ghế ngồi hay không? Tĩnh Tri mỉm cười lắc đầu nói cảm ơn, liền đắp chăn mỏng, nhắm mắt dưỡng thần.
Dù sao phải rời khỏi con trai một thời gian rất dài, tối hôm qua cô vẫn luôn ngủ không ngon giấc được, lúc này tâm tình thả lỏng, mệt mỏi rã rời liền tập kích đến.
Ngồi ngồi, thế nhưng liền ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, máy bay giống như gặp luồng khí lưu nho nhỏ, bỗng nhiên hơi lắc lư một chút, nhưng cô lại lập tức tỉnh lại. Giọng nói trong veo của cô gái tiếp viên hàng không phát ra từ trong loa phát thanh, nói mọi người không cần lo lắng, chỉ là gặp một luồng khí lưu nhỏ, hiện tại đã an toàn...
Lúc này Tĩnh Tri mới thở nhẹ ra, vừa muốn nhắm mắt lại, chóp mũi lại truyền đến một trận mùi thuốc lá ngào ngạt, còn có mùi nước hoa trong trẻo lạnh lùng. Thân thể cô không động, tim lại bắt đầu trực tiếp nhảy loạn lên. Lúc cô ngủ, vị trí bên cạnh không có người khác, thế nhưng bây giờ, cô giống như đang tựa trên vai một người nào đó...
Vừa rồi ngủ có chút mơ hồ, nên không có cảm thấy được gì, lúc này tâm tình liền trở nên căng thẳng, lại càng phát giác được có chút không thích hợp. Hơi thở người bên cạnh kia rất xa lạ , cô dám cam đoan, đây không phải là bạn bè hoặc là người quen của cô!
Tĩnh Tri lập tức ngồi thẳng lên, muốn xoay mặt qua, lúc này mới phát hiện, thắt lưng của mình lại bị cánh tay một người đàn ông ôm lấy. Cô lập tức giận dữ, nhanh chóng xoay người, lại thấy được vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tiệm tràn đầy ấm áp, đang ngồi ở chỗ ki. Tim đang đập giống như lập tức dừng lại, nửa phút sau, cô mới bỗng nhiên hất cánh tay kia ra, liền đánh ra một bạt tai.
Mạnh Thiệu Tiệm cũng không trốn, chỉ vào lúc bàn tay cô đánh tới, theo quán tính nên hơi lệch sang trái. Khí lực của cô rất lớn, trên mặt của anh lập tức có dấu vết màu hồng nhàn nhạt. Tĩnh Tri tức giận, bộ ngực không ngừng phập phồng lên xuống, cắn chặt môi, nhưng vẫn không thể khống chế phẫn nộ của mình, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng: “Mạnh tiên sinh, xin anh tự trọng!”
Ánh sáng sương mù nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ máy bay rơi vào trên gương mặt của cô, mắt Mạnh Thiệu Tiệm có hơi hoảng hốt.
Một khắc kia, cô ngủ rất sâu, rất say sưa, tựa ở trên vai của anh, bên môi vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên. Lúm đồng tiền kia như ẩn như hiện, còn có lông mi hơi rung động, hơn nữa hơi thở nhợt nhạt của cô ở bên cổ anh, khiến tâm chưa bao giờ ổn định của anh liền dần dần ấm áp.
Cô nhất định là đang nghĩ đến lão nhị, nhất định là nằm mơ thấy nó, cho nên mới có vẻ mặt tươi cười như vậy...