Trong lòng Tương Tư cực kỳ hận, cô ước gì hắn nhanh chóng chán ghét cô, sau đó đuổi cô đi rất xa!
Con ngươi hẹp dài của Hà Dĩ Kiệt hơi chuyển, đã nhìn thấy rõ ràng suy nghĩ tuôn ra từ đáy mắt của cô. Hắn cười trầm thấp ra tiếng, giọng nói mang theo một chút thô ráp gợi cảm, như là kích thích dây đàn violon phát ra tiếng ting tang...
“Để cho tôi chán ghét cô, so với theo tôi, còn khó chịu hơn... Vì thế, cô chậm rãi học đi, hôm khác dẫn cô đi một nơi tốt, dạy dỗ thật tốt một phen, tôi thấy cô cũng là một người thông minh...” Hắn nói xong, môi đè xuống, nhẹ nhàng mút hôn ở bên gáy và xương quai xanh. Xúc cảm da thịt trơn bóng và rất co giãn vô cùng tốt, khiến người ta chạm được sẽ không nỡ dời ra nữa, lại vì cổ tay của cô bị trói buộc, ngực liền không khống chế được giương cao một chút, mũi nhọn mềm mại cọ qua ngực rắn chắc của hắn, giống như là một đôi tay nhỏ bé đang trêu chọc hắn, mà đôi mắt to trong suốt của cô cứ nhìn chằm chằm, khiến hắn bỗng nhiên có một ngọn lửa không rõ ràng!
“Gọi!” Hắn trừng phạt hung hăng cắn lên ngực cô một cái, Tương Tư đột nhiên bị hắn cắn một cái như vậy, lập tức hét lên một tiếng a ngắn ngủi. Tiếng thét này lại kích thích hắn, trong con ngươi của hắn dần dần bị lây nhiễm tình dục, đầu gối đứng vững ở hai chân cô dùng sức tách ra, thân thể mềm mại của cô, khung xương tinh tế mềm mại đáng yêu, bị hắn uốn cong ra một hình dáng hoa lệ. Hắn không thương tiếc chút nào, lưu lại ở trên người cô từng mảnh vết nhéo, nhất là chỗ mềm mại mẫn cảm. Tương Tư đau đến mồ hôi đầm đìa, cắn chặt khớp hàm nhưng vẫn không khống chế được tuôn ra tiếng ngâm khẽ trầm thấp...
Hắn vẫn cảm thấy cô quá cứng nhắc, nắm chặt tóc cô ở trong lòng bàn tay, ép cô không thể không ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ sẫm hé mở, hắn cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi khuấy động ở trong cổ họng cô, cảm giác được trúc trắc của cô, lại tăng thêm một loại kích thích. Cô chưa từng hôn môi, răng thỉnh thoảng đụng vào hắn, hắn bị đau sẽ hung hăng cắn cô một cái, hoặc lưu lại vết nhéo ở trên người cô, nhưng chỉ chốc lát, môi của cô lại bị hắn cắn sưng, mấy chỗ rách liền có máu tươi chảy ra...
“Nhỡ kỹ cho tôi, trên người của cô là ai! Đừng mẹ nó cả ngày câu ba đáp bốn ở bên ngoài!” Hắn lãnh miệt đẩy ngã cô xuống giường, thô lỗ lật thân thể cô lại, bày một tư thế quỳ nằm úp sấp, cổ tay của cô bị trói, hành động sẽ không tiện, chỉ cảm thấy lúc thân thể lật ngược, cánh tay liền bị hung hăng xoay một chút, đau đớn khiến cô toát ra mồ hôi lạnh, thân thể nhịn không được liền ghé vào trên giường, mặt đánh mạnh lên giường. Tuy giường kia hết sức mềm mại, nhưng lúc mặt bị đánh sưng của cô cọ xát trên vải vóc, vẫn đau đến khiến cô nhịn không được nhếch miệng, viền mắt liền chua xót...
Hà Dĩ Kiệt cởi dây lưng ra, liếc mắt một cái thấy bộ dáng ở trần, chỉ mặc váy ngắn đồng phục học sinh của cô ghé vào trên giường lớn trắng tinh, trên lưng vốn giống như pho mát đều là vết ứ đọng hắn vừa nhéo ra, mắt hắn có chút đỏ lên. Từng màn quá khứ không dám nhớ lại chợt xuất hiện ở trước mắt. vào lúc mười mấy tuổi, sau khi cha chết, hắn và mẹ chuyển ra khỏi ngôi nhà vốn rất xinh đẹp, khắp nơi đều là người đòi nợ, toàn bộ tiền gửi ngân hàng, bất động sản, cổ phiếu đều bị ngân hàng đóng băng, hắn đang học cao trung trọng điểm, học phí đắt đỏ bức bách người mẹ xinh đẹp dịu dàng năm nào của hắn không thể không cúi đầu cao quý của bà xuống. Vì kiếm sống, vì trả nợ, vì tạo điều kiện hắn tiếp tục học, trong nhà của bọn họ bắt đầu ra vào những người đàn ông khác nhau, có một lần hắn tự học trở về trễ, mới vừa lên lâu liền nhìn thấy đèn phòng ngủ của mẹ vẫn còn đang sáng, thiếu niên tâm cao khí ngạo vớ lấy một thanh xẻng muốn xông vào, nhưng vào một khắc cuối cùng lại gắt gao kiềm chế chính mình, một mình hắn ngồi ở trên cầu thang tối đen, không biết qua bao lâu, có tiếng rống to thoải mái của đàn ông vang lên, sau đó hắn liền nhìn thấy hai người đàn ông kéo quần lên nghênh ngang đi ra, lúc đi qua bên cạnh hắn, còn liếc mắt nhìn mắng hắn một tiếng thằng nhóc!
Hà Dĩ Kiệt nhớ mặt hai người kia, hắn vĩnh viễn đều nhớ kỹ, lúc còn thiếu bọn họ một món nợ, vốn bọn họ muốn chặt một cánh tay của hắn, mẹ cầu xin hồi lâu, đến cuối cùng lại dùng phương thức như thế bảo vệ hắn.
Hắn ở trong đêm đen nhánh, vẫn luôn nhìn hai người kia đi xa, bọn họ cười phóng đãng, nghị luận vóc người mẹ của hắn thật tốt, làn da rất trắng, ở trên giường rất nhiệt tình, nói là phu nhân thị trưởng cũng bị bọn họ lên, nói ra cũng tăng thể diện...
Tròng mắt hắn đỏ lên, xoay người xông về phòng, lúc mở cửa, nhìn thấy mẹ xinh đẹp nhu nhược gục ở chỗ này, một thân vết ứ xanh tím, tất cả lửa giận của hắn bỗng nhiên biến mất toàn bộ. Hắn như là điên rồi quát to một tiếng lao ra khỏi phòng, mẹ ở phía sau gọi tên của hắn, hắn đều nghe không được, không biết chạy bao lâu ở trong đêm khuya. Vào buổi tối đó, sau khi cha bị người hãm hại chết lâu như vậy, lần đầu tiên hắn không muốn sống nữa, lần đầu tiên mất đi dũng khí sống sót!
Hắn không về nhà tròn một tuần, hắn không hận mẹ, nhưng không biết nên đối mặt với bà thế nào. Hắn biết hiện tại bọn họ cùng đường, không biết bao nhiêu người muốn dồn hắn vào chỗ chết, người đàn ông một bước lên trời sau khi cha hắn bị bắt, bị viện kiểm sát khởi tố, hắn biết ông ta sẽ không giữ lại hắn - một tai họa này!
Những danh mục món nợ kếch xù nói không ra lời đó lại có thể có dấu tay và con dấu riêng của cha, hắn và mẹ giống như không có biện pháp để đi cáo trạng. Hắn biết mẹ chịu nhục là vì muốn hắn sống sót rửa thoát oan khuất cho cha, hắn cũng biết mẹ là vì hắn không bị người của công ty đòi nợ quấy rầy thương tổn mới có thể làm như vậy. Hắn càng biết, bởi vì mẹ leo lên những địa đầu xà đó, cuộc sống của bọn họ mới trôi qua tốt hơn một chút, không có người lại đập bể cửa sổ bọn họ mỗi đêm, cũng không có người đổ dầu ở trên cửa nhà của bọn họ nữa, hắn cũng không cần lại chờ đợi lo lắng trên đường đến trường sẽ bỗng nhiên bị người bắt cóc, thế nhưng hắn thà rằng chính mình thực sự bị người đánh chết, cũng không muốn nhìn thấy mẹ như vậy!