Người đàn ông kia lại ngồi sát vào một chút, một bàn tay nhiều nếp nhăn đưa lên trên lưng Tri Tri, ôm lấy. Trong nháy mắt Tri Tri kinh hãi, chỉ cảm thấy tim mình đập cực nhanh, mà lúc bàn tay của hắn chạm vào, cô cảm thấy bản thân thật sự không thể chịu được nữa, trong đầu nổ “ông” một tiếng, sau đó đẩy người đàn ông còn đang thao thao bất tuyệt kia một cái, đứng lên chạy ra ngoài tiệm cà phê...
Tri Tri cố gắng đẩy cánh cửa thủy tinh của tiệm cà phê ra, cúi đầu xông ra ngoài, thình lình xô phải một cô gái ở trước mặt, làm cô gái ấy ngã trên mặt đất, bản thân cô cũng bị cánh cửa thủy tinh đập vào đầu đến choáng váng.Cô gái bị xô ngã chật vật đứng dậy, vừa đau lại vừa xấu hổ nhào vào trong lòng bạn trai khóc òa lên. Bạn trai của cô gái thấy thế đau lòng không thôi, liền kéo mái tóc của Tri Tri, không đợi cô mở miệng liền chửi ầm lên: "Con mẹ nó chứ, cô không có mắt à? Mẹ kiếp, cô đi đường thế nào vậy?"
Da đầu Tri Tri bỗng chốc bị kéo căng, tóc bị túm chặt dường như muốn rụng hết ra. Nước mắt vốn dĩ đã dâng đầy trong hốc mắt, trong nháy mắt đã tràn ra. Tri Tri không hề phản kháng, cũng không hề nói lại, cô cứ như vậy, hai mắt mở to nhìn anh ta, nước mắt chảy không ngừng, cứ như vậy tuôn xối xả. Quả thật nhìn thấy cảnh này đôi tình nhân nhỏ kia cũng sợ hãi, cậu con trai giật mình, chăm chú nhìn cô, cô gái mặt trắng bệch, kéo kéo ống tay áo bạn trai. Cậu ta liền lẩm bẩm một tiếng rồi buông Tri Tri ra, xoay người ôm bạn gái mình bỏ đi.
Hai chân Tri Tri như nhũn ra, gắng gượng đi về phía trước. Đi được mấy bước liền từ từ ngồi sụp xuống. Cô vùi mặt vào trong đầu gối, từng giọt, từng giọt nước mắt như viên trân châu rơi xuống trên chiếc quần jeans đã giặt đến bạc trắng, thấm vào quần thành dấu vết từng giọt hình tròn ẩm ướt.
Tri Tri khóc đến toàn thân phát run, nhưng không hề phát ra một chút tiếng động. Cô không biết là khóc đã bao lâu, có chút thiếu dưỡng khí, trái tim cô thật sự đã mệt mỏi hết sức, đến độ sắp sụp đổ hoàn toàn. Trong mơ màng, cô đứng dậy, người lảo đảo, hai mắt khóc sưng lên như hai quả đào. Trong màn nước mắt mịt mờ Tri Tri phảng phất nhìn thấy phía đối diện bên đường có một người đang đứng quay lưng về phía cô.
Bóng lưng đó như quen thuộc, như xa lạ, đã khắc sâu vào trong lòng cô, một người đã khiến cô hận thấu xương... cứ như vậy, cách một dòng xe cộ trên đường cái, xuất hiện trước mắt cô ở phía bên kia đường.
Cô phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu oán hận, phải chịu bao nhiêu khổ sở, kể cả sự nhục nhã không đáng có mà cô phải hứng chịu, tất cả đều do anh ta gây ra, đều là do anh ta ban tặng cho cô!
Bỗng nhiên Tri Tri bước nhanh về hướng đường cái, chạy sang phía đối diện. Giờ phút này đúng vào giờ cao điểm, dòng xe lưu thông trên đường như mắc cửi. Cô cứ chạy lao về phía trước, không quan tâm đến hướng đi, giống như là không muốn sống nữa, đầu đau tựa hồ muốn nổ tung, chân cũng đã mềm nhũn. Một khoảng cách không xa nhưng cô lại cảm thấy như cách xa nghìn trùng sông núi. Cô hận anh, hận giờ phút này không thể mang anh để ăn sống nuốt tươi!
Cô muốn chính miệng mình hỏi anh một câu, Mạnh Thiệu Đình, tôi đã sai ở điểm nào? Tôi có lỗi với anh ở điểm nào chứ hả? Vì sao anh đi sang nước Mỹ để sống một cuộc sống vàng son, mà tôi lại phải ở đây để hứng chịu những sự nhục nhã mà tôi không hề phạm phải?
Dựa vào đâu mà tất cả những dòng nước đục bẩn thỉu đều hắt hết lên đầu một cô gái yếu đuối như tôi? Vì sao những tội danh vô cùng xấu xa tôi không hề có, lại đổ hết lên trên đầu tôi nhiều như vậy?
Rõ ràng là đứa con của tôi và anh, vì sao nó lại bị mắng chửi là dã chủng không biết cha là ai? Rõ ràng cho tới bây giờ, tôi, Phó Tĩnh Tri này, chỉ có một người đàn ông duy nhất là anh, vì sao những tội danh bịa đặt đầy sỉ nhục ấy lại giống như đã đóng đinh vào cuộc sống của tôi, cho dù tôi làm thế nào cũng không sao gột sạch hết được?
Mạnh Thiệu Đình, tôi muốn hỏi anh một câu, tôi muốn chính miệng mình đến hỏi anh một câu, có phải phá hủy được Phó Tĩnh Tri này, anh thật sự rất vui vẻ hay không? Anh đã phá hủy một người con gái đã từng yêu anh thật lòng, có phải lương tâm anh vẫn thật sự an bình hay không?
Khi anh ở nước Mĩ ôm trong lòng sự ấm áp, ngọc ngà, sự ngọt ngào ngát hương kia, khi anh mặc tây trang xa hoa, nho nhã lễ độ đi tham dự buổi xã giao với xã hội thượng lưu, cùng nhau ăn uống linh đình, lúc buổi tối anh nằm thoải mái ở trên giường mềm mại, ôm vị hôn thê kia, hô mưa gọi gió, khi anh ngồi ở trong khách sạn năm sao ăn bữa sáng, có bao giờ anh đã thật sự nghĩ đến Phó Tĩnh Tri, người đã từng là vợ của anh đang trải qua một cuộc sống chó lợn như thế nào không?
Anh thật sự quên mất cha vợ của anh đã bị cha mẹ anh nói những lời khắc nghiệt thế nào, khiến ông tức giận mà chết rồi phải không? Anh thật sự có thể yên tâm thoải mái, phóng khoáng sống một cuộc sống thoải mái tự nhiên như vậy chứ?
Mạnh Thiệu Đình, anh có dám hay không nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi không chút né tránh mà nói với tôi: Phó Tĩnh Tri, tôi không nợ cô điều gì hay không?
Đúng, anh không hề nợ tôi, nhà họ Mạnh cũng không thiếu của tôi cái gì... Người có lỗi chính là tôi, vĩnh viễn là tôi, luôn luôn là tôi!
Nhưng quả thật người có lỗi chính là tôi, thì nếu vậy tôi chỉ thừa nhận, tôi đã sai vì lúc trước lẽ ra tôi không nên thích anh, thậm chí để đến cuối cùng khiến trái tim của tôi bị trầm luân. Nếu nói tôi sai rồi, vậy thì tôi chỉ thừa nhận, tôi đã sai ở chỗ, không nên ngây thơ đi tin tưởng anh như vậy, không nên trút xuống quá nhiều hi vọng ở trên người anh, không nên tin tưởng rằng anh cũng có trái tim...
"Két, két, két", tiếng phanh xe chói tai chợt vang lên, hàng loạt tiếng phanh xe cao thấp nối tiếp nhau tạo thành một chuỗi âm thanh. Tri Tri vẫn mắt điếc tai ngơ... Người lái xe ở gần cô nhất từ trong xe nhô đầu ra há mồm mắng: "Đồ điên! Mẹ nó chứ, muốn chết à, mạng người nhỏ quá nên không thiết sống nữa hả?"
Tri Tri cũng không thèm quay mặt lại, tiếp tục xuyên qua giữa dòng xe cộ. Lúc này người lái xe giật mình, chợt mắng: "Đi sát vào, thực là... Mẹ kiếp, thật xúi quẩy. lại gặp phải đồ thần kinh!"
Bước chân Tri Tri lảo đảo, cả người lại bắt đầu run rẩy. Cô run đến gần như không cách nào tự chủ được nữa. Người kia chỉ cách cô không đầy hai mét, vẫn đứng quay lưng về phía cô. Lúc này bao nhiêu dũng khí của cô dường như đã tan biến hết vào hư không. Cô tiến lên mắng anh, đánh anh, như một người đàn bà chanh chua, trưng bày cuộc sống chật vật, khổ sở của cô cho anh xem thì có ích lợi gì chứ?
Anh hào phóng đưa ra một tờ chi phiếu bồi thường cho bốn năm khổ sở của cô ư? Hay là sẽ nhíu mày đầy chán ghét trực tiếp đuổi cô cút đi?
Ngay giờ khắc này, thế giới hết sức phồn hoa, ánh mặt trời tươi đẹp như cũng dừng lại ở trên mặt của cô. Tri Tri nhìn người kia đứng cách đó không xa, trong lòng cô bỗng nhiên nảy lên một khoảng lặng ngắt, anh thật sự mắc nợ cô sao?
Anh bất quá chỉ là không yêu cô mà thôi. Trên đời này, cái gì cũng có thể miễn cưỡng, chỉ riêng tình yêu không bao giờ có sự miễn cưỡng.
Anh chỉ là không yêu cô, bây giờ cô muốn tính toán thua thiệt thế nào đây?
Là do cô đã si tâm vọng tưởng, mà anh, bất quá là thuận theo trái tim của mình, buông tha cho cô gái mà mình không yêu, tự mình truy tìm hết thảy mong muốn của bản thân.
Ba ba không phải là do anh bức tử, đứa nhỏ không phải là do anh bức chết, anh cũng không hề có một câu nói ác độc, điều duy nhất anh làm đối với cô chỉ là, khi nhà họ Phó bị phá sản, anh đã vứt cô đi mà thôi.
Đúng vậy, anh cũng không từng mắc nợ cô, cái mà cô gọi là thù hận kia, chẳng qua chỉ là một trò cười.
Đã bao nhiêu năm qua, hận ư, yêu ư, còn nhớ để làm cái gì đây? Lúc này anh đang sống một cuộc sống mà anh muốn. Cô đau khổ giãy dụa ở trong bụi cây đầy gai, chuyện ấy không hề có liên quan gì đến anh nữa.
Nhớ lại lúc ấy nước mắt đã ào ào tuôn rơi, giờ khắc này, lúc thật sự sắp nhìn thấy anh, thì chỉ một khắc, cô đột nhiên trở lại bình thường.
Chỉ là đứng ở xa xa như thế này nhìn bóng lưng của anh, Tri Tri liền không khống chế nổi lại bắt đầu cắn ngón tay. Ngón tay cái bị cô cắn đến mức chảy máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn không dừng lại được. Cô đứng ở nơi đó, cách anh hai thước trơ mắt nhìn anh, cũng không nhúc nhích, như một bức tượng.
Người kia cũng chậm rãi xoay người lại, Tri Tri cảm thấy hơi thở của mình như dừng lại, động tác cắn móng tay của cô càng trở nên nhanh và mau hơn. Ngón tay cái, máu chảy thành dòng trên làn da trắng bệch nhìn thấy mà ghê người.
Mạnh Thiệu Hiên xoay người lại, liền nhìn thấy đến một màn như vậy. Anh giật nảy cả người, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác. Từ trước đến nay anh ghét nhất là phải nhìn thấy cảnh đổ máu gì gì đó. Đôi mắt anh vừa mới hồi phục thị lực, chỉ muốn lưu giữ lại những gì quý báu, những chuyện tốt đẹp, nói thí dụ như anh luôn tưởng nhớ về Tĩnh Tri.
Vừa mới xoay chuyển người được một nửa, anh lại từ từ quay lại. Mạnh Thiệu Hiên nhìn rõ cô gái đứng ở nơi đó, mái tóc của cô ngắn ngủn, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy hai con ngươi đen láy sáng ngời, cô đang cắn móng tay của mình, nhưng ánh mắt của cô lại cứ nhìn anh chằm chằm.
Mạnh Thiệu Hiên có cảm giác hơi buồn bực, sao trông cô gái này quen mặt thế nhỉ? Trong đầu của anh từ trước đến nay đều không nhớ ai khác, bởi vì, toàn bộ không gian trong đầu anh đều chỉ dành cho Tĩnh Tri.
Suy nghĩ hồi lâu, anh mới có chút ấn tượng mơ hồ, cô chính là cô gái đưa đồ ăn mua ngoài ngày hôm đó!
Sở dĩ anh có thể gắng gượng nhớ tới, là vì của giọng nói của cô cực kỳ giống với giọng của chị dâu hai của anh.
Tri Tri thở phào một hơi, trong lòng có phần không nói nên lời, thoáng chút mất mát. Người kia không phải là anh, chỉ có điều là bóng lưng rất giống, chiều cao rất giống, chỉ là bộ dạng không giống lắm.
Tri Tri chậm rãi ngừng động tác, mới phát hiện ra ngón tay mình không ngừng chảy máu, cô cũng không quan tâm đến, xoay người chuẩn bị rời đi...
Đang lúc cô thật sự rất mờ mịt, không biết nên đi về nơi đâu Bây giờ cuộc gặp mặt làm quen đã thất bại, về nhà chỉ đổi lấy việc bị mẹ tức giận mắng chửi, không ai quan tâm thấu hiểu cho cô, thông cảm cho cô dù là một chút ít.
"Cô... Đứng lại!" Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên tiến lên một bước, định đưa tay đặt trên vai Tri Tri, nhưng lại dừng lại ở giữa không trung, trên vai chiếc áo T-shirt của cô có một lỗ thủng trông rất khó coi.
Mạnh Thiệu Hiên bĩu môi, cô gái này thực không ra dáng con gái một chút nào cả... A, mà vừa rồi, anh gọi cô đứng lại là muốn làm gì nhỉ?
Tri Tri bị người ta thình lình gọi giật, quay mặt lại, mái tóc ngắn lướt qua thành một đường vòng cung nho nhỏ trong không trung, nhưng không ngờ là Mạnh Thiệu Hiên đứng gần như vậy, cô không khỏi giật nảy người, lông mi chớp chớp vài cái, theo thói quen sợ hãi liền cúi đầu...
Mạnh Thiệu Hiên cũng thất thần ngay tại chỗ, anh ngửi thấy mùi gì đây nhỉ ? Trong không khí như có như không có mùi thơm của hoa sơn chi, giống như mùi hương trong trí nhớ của anh, thực sự rất giống nhau...