Dòng xe cộ ít dần, Tĩnh Tri đi xuống lòng đường, đang muốn đi qua đường cái, giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm lại đúng lúc vang lên: "Tĩnh Tri, chẳng lẽ cô thực sự không chút nghi ngờ đối với chuyện tôi đột nhiên ngồi vị trí vốn thuộc về Thiệu Đình ư?"
Bước chân Tĩnh Tri dừng một chút, cắn răng một cái, vẫn không quay đầu lại xuyên qua đường phố, đi tới lề đường đối diện.
Đèn xanh biến thành đèn đỏ, biển người chợt mãnh liệt chen tới dòng xe cộ liên tiếp. Từ trong đám người chen lấn, xuyên qua tiếng động lớn ồn ào chói tai và ánh sáng lốm đốm nhảy nhót trước mặt, cô rõ ràng nghe được từng chữ ghim tâm của người nọ: "Thực sự là đáng tiếc, có người vì cô thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ mất mạng, nào ngờ một phen thật lòng của người khác lại hoàn toàn chưa từng được để vào trong mắt..."
Bước chân của Tĩnh Tri lập tức dừng lại, toàn bộ ánh nắng khắp bầu trời giống như biến mất trong nháy mắt. Cô đứng ngốc lăng ở nơi đó, cô giống như không nghe được tất cả âm thanh.
Thẳng đến khi bị người kéo cánh tay, kéo từ trong dòng xe cộ ra đứng bên cạnh, cô vẫn cảm thấy có chút mờ mịt, ánh mắt hoài nghi nhìn Mạnh Thiệu Tiệm, giống như đang dò xét.
Phản ứng như vậy của cô, trong khoảng thời gian ngắn chỉ làm cho Mạnh Thiệu Tiệm nửa vui nửa lo. Vui chính là cô thật sự như hắn đoán, không thể thờ ơ
với Thiệu Đình, mà lo chính là nếu cô thực sự tồn tại tâm tư với Thiệu Đình, như vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?
Chợt vui chợt buồn, lại lại cảm thấy đáy lòng cuồn cuộn khó chịu nói không nên lời, giống như là gai thẳng tắp đâm vào nơi nào đó trên trái tim hắn.
Nếu thật sự có một ngày, hắn cũng gặp bất trắc như vậy, Phó Tĩnh Tri có chịu phân cho hắn một ít phản ứng mạnh như vào lúc này không?
"Anh vừa nói cái gì?" Tĩnh Tri ở bên đường ầm ĩ lớn tiếng hỏi, cô hơi hoảng hốt, hình như nghe được hắn nói có người vì cô thiếu chút nữa mất mạng.
Mạnh Thiệu Tiệm hung hăng nắm chặt lòng bàn tay một chút, quét sạch vẻ lo lắng trên mặt, lại treo lên nụ cười nhạt có chút lười biếng: "Nếu như không phải Thiệu Đình xảy ra chuyện lớn như vậy, sao đến phiên tôi ngồi vị trí này?"
"Anh ấy thế nào rồi?" Tĩnh Tri nghe được giọng nói của mình gần như là lập tức phát ra, cô có chút khẩn trương, lại có chút hoảng sợ bất an, trong cổ họng chợt tràn ngập mấy phần chua chát, khiến cô có chút phải cố gắng nuốt mấy lần.
Mạnh Thiệu Tiệm giương mi lên: "Cô không nghe thấy sao, thiếu chút nữa mất mạng."
Mi tâm Tĩnh Tri nhíu chặt, bỗng nhiên cắn môi một cái, hỏi từng câu từng chữ: "Rốt cuộc là như thế nào?"
Thiếu chút nữa mất mạng, cũng chính là không mất mạng, nhưng sao nghe thế nào cũng thấy tình huống này nguy hiểm, trong khoảng thời gian ngắn tâm cô loạn như ma, trong đầu đã sinh ra mười mấy suy nghĩ, là gãy cánh tay hay là gãy chân, hoặc là càng đáng sợ hơn một chút, như là cô gái bóng rổ trên ti vi, mất sạch từ thắt lưng trở xuống?
Tĩnh Tri lập tức che miệng, lại dùng sức lắc lắc đầu, nhưng làm sao cũng không đuổi được suy nghĩ đáng sợ này, sắc mặt của cô dần dần bắt đầu trắng bệch.
Mạnh Thiệu Tiệm xoay mặt đi, hắn tìm một điếu thuốc lá ra, đốt lên, sau khi hít sâu vài hơi, hắn đã bình tĩnh trở lại.
"Rất tốt, chỉ là chân..."
"Không còn chân?" Tĩnh Tri nhịn không được nói tiếp, đôi mắt trừng lớn, vô cùng lo lắng nhìn hắn.
Mạnh Thiệu Tiệm cố gắng nhìn rõ từ vẻ mặt đó, cuối cùng phân rõ ra một ít thần sắc sợ hãi, tim của hắn lại chìm mấy phần, rất muốn lừa gạt cô, nói là Mạnh Thiệu Đình không còn hai chân!
Nhưng chuyện lừa gạt cô vô bổ như vậy, hắn sẽ không làm chuyện bất lợi với mình.
"Không có, chỉ là hiện tại không thể bước đi..."
Hắn còn chưa dứt lời, Tĩnh Tri lại bỗng nhiên trở mặt, khuôn mặt tuyết trắng của cô hơi ửng hồng, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái: "Mạnh Thiệu Tiệm, anh không cảm thấy như vậy rất buồn chán sao?"
Cô nói xong, liền xoay người rời đi .
Đây coi là chuyện gì? Đã nói là từ nay về sau hai người không bao giờ gặp mặt nữa, cũng không hề liên quan với nhau, hiện tại chỉ là bị chút vết thương nhỏ, lập tức để người ta đến nói cho cô biết, cô mới không mềm lòng đâu!
Phó Tĩnh Tri cô nói được thì làm được, nói không quay đầu lại, sẽ tuyệt đối không quay đầu lại.
Mạnh Thiệu Tiệm bị phản ứng của cô làm cả kinh ngây người, sao mới vừa rồi còn là một bộ dáng thất hồn lạc phách, mặt không còn chút máu, nhưng trong
nháy mắt liền vững tâm như sắt hả? Lòng của phụ nữ thực sự là biến đổi liên tục, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao cô đột nhiên trở mặt.
Mà Tĩnh Tri hoàn toàn không thể hiểu bước đi hiện tại của Mạnh Thiệu Tiệm là có ý gì, cô chỉ nghỉ là chút vết thương nhỏ, mấy ngày nữa Mạnh Thiệu Đình lại sinh long hoạt hổ ...
"Cô thật sự không quan tâm chút nào?" Mạnh Thiệu Tiệm chưa từ bỏ ý định đuổi theo, mặc dù trong lòng hắn có mấy phần mừng thầm, nhưng nhiều hơn lại là không muốn tin. Nhìn tình cảnh hiện tại, trừ phi Phó Tĩnh Tri quay đầu lại, bằng không Thiệu Đình hoàn toàn không có khả năng làm tiếp những chuyện gì đó.
Nhưng nếu Thiệu Đình xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa tàn phế cũng không thể làm cho Phó Tĩnh Tri động lòng, vậy thực sự nói rõ, Phó Tĩnh Tri không quan tâm Mạnh Thiệu Đình chút nào.
Tĩnh Tri nghe hắn nói như vậy, trong mũi nhịn không được hừ lạnh một tiếng, "Tại sao tôi phải quan tâm? Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Chẳng lẽ tai nạn xe cộ là do tôi sắp xếp sao?"
Cô hỏi lại liên tiếp, làm cho Mạnh Thiệu Tiệm sửng sốt. Hắn vừa đi theo cô, vừa mở miệng: "Bác sĩ nói chân Thiệu Đình thiếu chút nữa không giữ được, hiện tại sau khi dỡ thạch cao, có thể khôi phục bình thường hay không còn là một chuyện chưa biết... Coi như là, coi như là bây giờ hai người đã chia tay, nhưng làm bạn bè, cô thật sự không quan tâm ư?"