Anh nghĩ như vậy, trong lòng âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra cảm xúc, vẫn giữ vẻ tỉnh táo bình tĩnh như lúc nãy. Đỗ lão tướng quân vừa nghe thấy anh nói như vậy, không khỏi mừng thầm, thầm nghĩ, chẳng qua vẫn chỉ là dạng trẻ người non dạ, cho dù lúc trước đã từng dõng dạc nói ra những lời nói vô pháp vô thiên lời như thế..., nhưng vẫn chỉ là con hổ giấy, ông vừa mới chấp nhận cho một chút lợi ích, chẳng phải cậu ta đã vô cùng cảm kích đó sao?
Đỗ Phương Phương cũng ngước cặp mắt sưng húp lên vì khóc, đáy mắt hiện lên chút ánh sáng hy vọng nhìn về phía anh, hai tay giấu ở bên dưới ống tay áo rất nhanh hơi run lên đầy căng thẳng.
Tất cả những biểu hiện đó Hà Dĩ Kiệt vẫn làm ra vẻ như không thấy, anh nghiêng người bưng ly trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm, sau đó mới tiếp tục nói, vẫn không ngẩng mặt lên: "Về cái chết của Tư Tư, vẫn chưa khai quan giám định (chỉ việc khai quật tử thi để điều tra vụ án), bởi vậy chuyện trừng phạt lúc này cứ tạm thời bỏ qua, không đề cập tới. Nếu như quả thật, do bị gây thương tích mà dẫn đến làm người bị tử vong, chuyện này sẽ có pháp luật nhà nước xử lý theo quy định. Còn nếu không có chuyện đó, Hà Dĩ Kiệt cháu cũng sẽ không để cho người tốt bị hàm oan. Cũng bởi trong chuyện này vẫn còn có điều khó hiểu, cho nên hôm nay tạm thời không thảo luận đến vấn đề này. Nhưng chuyện Đỗ Phương Phương đã làm tổn thương đến Nặc Nặc, thì chính cháu đã được tận mắt chứng kiến, mặc dù cũng chưa gây nên hậu quả gì lớn, nhưng trong lòng đã có ý định xấu. Nặc Nặc là con gái của cháu, đến bây giờ con bé mới một tuổi bốn tháng. Cho dù Hà Dĩ Kiệt có phạm vào sai lầm ngập trời đi nữa, cũng không thể trút giận lên trên đầu Nặc Nặc được. Cháu có muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi nữa rồi. Đỗ lão tướng quân, xin ngài lượng thứ cho sự vô lễ của cháu, cháu không thể tiếp tục sống chungg một chỗ với một người phụ nữ như vậy, cháu muốn ly hôn."
Mãi cho đến lúc kết thúc buổi nói chuyện này, Hà Dĩ Kiệt mới ngẩng đầu lên, ánh mắt của anh sáng ngời giống như lưỡi kiếm sắc bén. Trong khoảng thời gian ngắn, Đỗ Phương Phương liền lặng đi đứng ngây người ở đó. Mà ngay cả Đỗ phu nhân lẫn Đỗ tiên sinh đều giật mình nhìn sang anh, tựa như không thể tin được. Thời gian qua anh vẫn luôn sống rất có chừng mực và biết lễ nghĩa, nhưng không ngờ trong buổi nói chuyện này anh lại nói ra những lời như vậy.
Trong lòng Đỗ lão tướng quân cuộn lên sóng biển trào dâng, cơn tức giận dần dần bắt đầu nảy sinh ngày càng lớn, nhưng trên gương mặt ông vẫn giữ vẻ trầm ổn như núi Thái Sơn sừng sững ở phía đông như trước. Chờ cho Hà Dĩ Kiệt nói hết câu, ông mới chậm rãi lên tiếng, mỗi chữ mỗi câu, nghe bình thản nhưng lại rất có sức nặng: "Cháu đã nghĩ suy kỹ thấu đáo chưa?"
Hà Dĩ Kiệt khẽ cắn chặt răng lại một cái, cuối cùng mở miệng nói: "Cháu đã nghĩ kỹ rồi!"
Đỗ lão tướng quân nghe thấy trong lòng mình thoáng có tiếng thở dài một hơi, sau đó ông quay đầu lại nhìn về phía Hà Dĩ Kiệt, một lát sau mới chậm rãi mở miệng:
"Được, ta đồng ý chuyện ly hôn, nhưng nhà họ Đỗ chúng ta cũng không thể nào chấp nhận chuyện phải chịu sỉ nhục một cách uổng phí như vậy được. Một người con gái khỏe mạnh, bị cậu giày vò thành bộ dạng thế kia, không nói đến chuyện cô gái kia chết không có liên quan gì đến Phương Phương, cho dù Phương Phương có là người gây nên chuyện ấy đi nữa, cũng do những nguyên nhân có thể nể tình được. Cậu nuôi dưỡng người phụ nữ khác, cùng nhau ngọt ngào ở bên ngoài, chẳng lẽ cậu còn muốn phu nhân của cậu phải nén giận hay sao? Chuyện ngày trước, Phương Phương chưa từng bao giờ đề cập lại, nếu như không phải cậu còn vương vấn tơ lòng, không sao cắt đứt được tình cũ với người phụ nữ kia, thì làm sao Phương Phương có thể bị tức giận đến mức như vậy? Chẳng lẽ bản thân Hà Dĩ Kiệt cậu cũng không có một chút sai lầm nào sao? Ta cho cậu biết, nhà họ Đỗ chúng ta không giống như những nhà khác, những chuyện kiểu như bao nuôi vợ nhỏ ngọt ngào với nhau ở bên ngoài như thế, nhà họ Đỗ chúng ta đây quyết không cho phép! Con gái nhà họ Đỗ chúng ta cũng không thể chấp nhận phải chịu oan uổng, phải chịu bị chọc tức bởi những chuyện không rõ ràng như vậy được! Hà Dĩ Kiệt, ta muốn nói trước với cậu những chuyện này để cậu suy nghĩ lại lần nữa. Chỉ cần cậu chịu đựng được những hậu quả sau khi ly hôn, vậy thì cứ việc ly hôn, ta Đỗ Nghĩa Sơn này sẽ không nói đến nửa chữ không!"
Đỗ lão tướng quân nói xong lời cuối cùng, nặng nề vỗ mạnh một cái vào trên mặt bàn trà. Ông xuất thân là một quân nhân, tuy qua tuổi 60 rồi nhưng uy lực vẫn còn mạnh mẽ như hồi trong quân ngũ. Một cái đập xuống dưới kia toát ra khí thế rất dọa người. Thậm chí ngay cả bộ trà chén nhỏ đặt ở bên cạnh bàn cũng không sao chịu nổi, nhất loạt đều bị nảy lên, rơi xuống trên mặt đất, vỡ nát vụn ra.
Đỗ phu nhân bị cái đập bàn kia làm cho dọa sợ. Đỗ tiên sinh đương nhiên phải đi đến đứng ở bên cạnh lão tướng quân vuốt ngực cho ông già nhẹ giọng khuyên giải.Duy chỉ có một mình Hà Dĩ Kiệt, vẻ mặt anh không chút biến đổi, làm như không thấy tất cả những chuyện vừa diễn ra, chỉ có giọng nói của anh thoáng trầm xuống một chút, hỏi lại vẻ xa xôi: "Dĩ Kiệt sẽ phải chịu nhận những hậu quả gì vậy, kính xin lão tướng quân chỉ rõ."
Hậu quả gì kia chứ? Tư Tư của anh giờ đã chết, trên đời này ngoài con gái Nặc Nặc ra, giờ đây anh đã chẳng còn thứ gì khác nữa rồi, vậy còn có chuyện gì có thể làm cho anh sợ hãi nữa đây?
Anh vừa nói ra một câu như vậy, vụt cái, sắc mặt của Đỗ lão tướng quân ngay lập tức liền thay đổi, nhưng cũng chỉ vài giây sau ông đã khôi phục lại nét mặt như bình thường. Ông đưa tay ngăn lại động tác của Đỗ tiên sinh, im lặng một giây đồng hồ, tiếp đó ông hơi buông lỏng mí mắt che bớt ánh nhìn tinh quái trong mắt, ngữ điệu thong thả nhưng vẫn hàm chứa hơi thở khắc nghiệt: "Ta nghe nói, cậu theo bí thư Tiếu hơn hai mươi năm, có thể nói là người thân tín được ông ta coi trọng nhất đúng không?"
"Thân tín thì chưa chắc, nhưng ngược lại thật sự như người thân."
Đỗ lão tướng quân cười nhạt một tiếng: "Lúc trước chuyện bí thư Tiếu tham ô mấy ngàn vạn, mọi việc đều do Dương Đắc Chí, một chiến hữu cũ của ta ở trong Ban Kỷ Luật Thanh tra ra mặt giải quyết. Lúc ấy bởi vì muốn tránh những vấn đề khiến người khác nghi ngờ, nên ta cũng không muốn tự mình ra mặt, nhưng cũng đã thỏa thuận nhất trí với Dương Đắc Chí một hiệp nghị rồi. Ngộ nhớ về sau này chuyện ngày hôm nay có bị lật lại, chẳng qua cũng là do một mình cậu đã dám vượt mặt ta, tự mình đến gặp gỡ Dương Đắc Chí để cầu cạnh nhờ vả cậu ta. Chuyện này từ đầu đến cuối không có một chút xíu liên quan gì đến tôi. Mà một khi tôi đã thoát khỏi liên quan, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu ta rửa sạch mọi chuyện. Rốt cuộc đến cuối cùng, chỉ có một mình cậu đã ra sức giúp đỡ giải vây cho tội phạm tham ô mà thôi. Nói ra ai tin được cậu là người trong sạch chứ? Đến lúc đó, cái tội hối lộ thủ trưởng kia quá nửa là sẽ được trút xuống trọn vẹn cho cậu. Tất cả trách nhiệm cũng chỉ có một mình cậu hứng chịu mà thôi. Tóm lại đó là cái giá mà cậu đã tự chuốc lấy."