Editor: MayĐỗ Phương Phương nói xong, cắn răng đứng lên, cô ta vuốt tóc lung tung một phen, xoay người nghiêm nghị hét lớn: "Tài xế chuẩn bị xe, trở về thủ đô!"Cô ta nói xong, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Hà Dĩ Kiệt lại không sợ hãi, chờ cô ta đi tới trước xe, hắn mới cất cao giọng chậm rãi nói một câu: "Phương Phương, tâm tình cô không tốt, trở về ở thêm vài ngày giải sầu đi, tôi sẽ nói chuyện thật tốt với ông nội."Bước chân tức giận của Đỗ Phương Phương hơi chậm lại, khớp hàm cắn chặt, sắc mặt tuyết trắng, khom lưng lên xe, rầm một tiếng đóng sầm cửa xe.Hà Dĩ Kiệt thấy xe của cô ta rời đi, hắn mới thu liễm vẻ mỉa mai trào phúng trên mặt, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm gọi điện thoại cho thư ký Triệu: "Cô ấy còn đang ở thành phố A, lập tức phái người đi tìm lần nữa, tìm được cô ấy, trước hết âm thầm sai người bảo vệ cô ấy, không nên kinh động, sau đó lập tức cho tôi biết!"Cúp điện thoại, toàn thân Hà Dĩ Kiệt giống như bỗng nhiên bị rút đi khí lực, cơn đau dạ dày vẫn đang cuốn tới từng đợt, hắn níu lấy áo, dựa lên trên xe, mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Tương Tư, tôi nên làm cái gì bây giờ, tôi nên nắm chặt lấy em như thế nào...Tôi không có tư cách lại muốn em trở về bên cạnh tôi, từ ngày tôi và Đỗ Phương Phương kết hôn, tôi đã thực sự buông tha, em sạch sẽ như vậy, tốt đẹp như thế, mà thế giới của tôi quá dơ bẩn, tôi không muốn để em bị cuốn vào. Chỉ là, vì sao em không rời đi...Nếu như cả đời này em đều không xuất hiện, tôi sẽ có thể không sao cả tiếp tục sống như vậy, nhưng em ở đây, em ở nơi này, em bảo tôi buông tay thế nào được?***********************Tương Tư cảm giác có cái gì đó không đúng, mấy ngày nay trên đường đi làm về, vẫn luôn cảm giác như có người đang theo cô, mà quay đầu lại nhìn khắp nơi, tất cả lại rất bình thường. Tương Tư cảm giác mình đã thành chim sợ cành cong, dứt khoát đi làm về liền kéo Trường Sinh đi cùng, Trường Sinh vẫn nói cho người khác biết cậu ta mười lăm tuổi, nhưng đầu năm ngoái cậu ta liền cao đến 1m76, tính tình của cậu ta lại trầm ổn và nội liễm, cũng không thích nói chuyện, thấy thế nào đều không giống như là một đứa nhỏ mười lăm tuổi, ngược lại như là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi tràn đầy khí thịnh.Trường Sinh vui vẻ cùng đi làm về với cô, càng về sau, buổi trưa ở siêu thị, lúc cùng nhau ăn cơm, Trường Sinh cũng muốn bưng cơm hộp chạy đến trước mặt Tương Tư cùng nhau ăn. Một người nhìn như là thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, một người lại như là cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, dần dần những đồng nghiệp kia liền bắt đầu trêu ghẹo bọn họ, nam thanh tú nữ đáng yêu, thấy thế nào đều là một đôi trời sinh.Tương Tư cảm thấy những người này quả thực là cực kỳ buồn chán, ở trước mặt Trường Sinh, cô luôn luôn không tự chủ được tự cho mình là trưởng bối, cô cũng lớn hơn cậu ta gần mười tuổi rồi! Sao có thể? Trường Sinh nghe xong những người đó trêu chọc cậu ta và Tương Tư, lại len lén mím môi cười, sau đó liền cúi đầu ăn từng muỗng cơm tẻ, không giải thích, cũng không phản bác, đợi đến khi Tương Tư sắp tức giận, cậu ta mới có thể ôn nhu liếc nhìn cô một cái, sau đó nho nhã lễ độ nói với mọi người: "Các chị, các chị nói em thì không sao cả, đừng nói chị Tư Tư nhà em, da mặt chị ấy mỏng, sẽ ngượng ngùng..."Mấy cô gái kia nghe cậu ta nói như vậy, đầu tiên là trầm mặc, sau đó lại cười ầm lên, Tương Tư cũng không nhịn được, giận dữ liếc mắt trừng cậu ta một cái, cầm đũa đập đầu của cậu ta, trong miệng hơi giận dữ nói thầm: "Trường Sinh, em sợ thiên hạ chưa loạn ư!"Trường Sinh cũng không trốn, mặc cô cầm đũa đánh mình, nhìn cô cười, sắc mặt ửng đỏ, mắt cũng trở nên lấp lánh. Cậu ta chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng, nếu như cô vẫn luôn cười như vậy, cậu ta sẽ luôn cảm giác rất hạnh phúc.Cậu ta không thích cô len lén khóc một mình, không thích cô nửa đêm ngủ không yên, ngồi ở trong phòng khách trầm mặc, không thích vào lúc cậu ta gọi cô, ánh mắt của cô trống rỗng, bên trong không có cậu ta. Cậu ta chỉ hy vọng, chị Tư Tư của nhà cậu ta có thể vui vẻ một chút, cười nhiều hơn một chút. Cô cười rộ lên, như là bảo thạch phát sáng, nhìn rất đẹp mắt.Cô gái còn trẻ tuổi nhìn thấy ánh mắt Trường Sinh nhìn Tương Tư, nhịn không được liền cô chọt chọt tôi, tôi chọt chọt cô, thì thầm nói giỡn thành một đoàn, "Này, Trường Sinh, em mà nhìn nữa, Tư Tư liền bị em nhìn đến tan ra đó!"Mặt Trường Sinh đỏ giống như bôi phấn, Tương Tư cũng không ngồi được nữa, oán hận vung chiếc đũa liếc mắt trừng Trường Sinh một cái, cười không ngừng vươn ngón tay nhỏ dài, chỉ chóp mũi của hắn: "Cận Trường Sinh, nhanh bò trở lại làm việc cho chị!"Trường Sinh hơi mím môi cười cười, ngoan ngoãn buông hộp cơm xuống, đuôi mắt nhỏ dài lộ ra mấy phần thanh tú quyến rũ, cậu ta đứng lên, thân thể đơn bạc của thiếu niên như là cây gậy trúc xanh tươi."Tư Tư, vậy buổi tối em chờ chị cùng nhau tan việc về nhà." Nói xong câu đó, cậu ta lại nhìn cô chăm chú một chút, rồi mới xoay người đi đến kho để hàng hóa chuyên chở.Các cô gái lại cười rộ lên, Tương Tư liền giậm chân, vừa tức vừa giận, đến cuối cùng, cũng nhịn không được nở nụ cười, mắt sáng lên; "Đứa nhỏ này, thật không biết lớn nhỏ!"Buổi chiều Trường Sinh tiếp tục làm việc, nhưng lại có chút không chuyên tâm. Trước đây cậu ta luôn luôn nói cho người khác biết cậu ta mười lăm tuổi, chẳng qua là bởi vì cậu ta không muốn lớn lên. Cậu ta sợ hãi lớn lên, cậu ta là một chàng trai lớn lên mà không biết gì, lại không cha không mẹ, dùng việc ăn xin mà sống, sau này có thể làm cái gì chứ. Cậu ta muốn vẫn là mười lăm tuổi, ở trong nơi hẻm nhỏ này, để mọi người lui tới xem cậu ta thành một đứa nhỏ nên không đề phòng, cậu ta sẽ có thể an tâm trôi qua cuộc sống cô độc nhưng lại không buồn không lo như thuở nhỏ, nhưng hiện tại cậu ta gặp được Tương Tư, cậu ta cảm thấy, mình phải lớn lên, trở thành một người lớn.