Mặc dù Đỗ lão tướng quân mơ hồ có dấu hiệu muốn thối lui khỏi giới chính trị, nhưng nhìn tình huống khách trong lần yến tiệc mừng thọ này, cho dù không có ở đó, nhưng dư uy vẫn còn, có không ít nhà chính trị trong thủ đô này đều có liên quan hoặc nhiều hoặc ít với nhà họ Đỗ, không phải một tay ông đề bạt lên, chính là đi theo đường cá nhảy Long môn của ông, hiện tại nắm giữ quyền thế rồi, ở trước mặt lão tướng quân vẫn một mực cung kính như cũ. Hà Dĩ Kiệt bất giác có chút bội phục, làm chính trị đến trình độ như vậy, mới xem như là chân chính thăm dò được con đường trong đó, hòa lẫn như cá gặp nước, rồng vào vực sâu.
Tối nay những thiên kim tiểu thư tới không ít, khắp nơi trong thủ đô đều có con đường của mình, cũng ví dụ như thiên kim tiểu thư trong thủ đô này đều biết, một đám thiên kim tiểu thư gia đình cán bộ cao cấp có thể diện chọn thời gian tụ hội, đàm luận mốt mới, khoe khoang người đàn ông, châu báu, quần áo lộng lẫy của mình, nếu bạn chỉ có tiền, vậy sẽ không chạm đến đến ranh giới của đám tiểu thư nhà giàu này!
Mặc dù Đỗ Phương Phương không phải thiên kim tiểu thư hiển hách nhất, xinh đẹp nhất trong thủ đô này, nhưng vì thân phận địa vị không thể khinh thường của cô ta, càng vì hiểu rõ tĩnh nết khoe khoang không ai dám gây sự kia, nên hội trưởng danh dự của đám tiểu thư này vẫn luôn là cô ta.
Mà Đỗ tướng quân một thân quân trang, tuy là đã gần bảy mươi, nhưng khí sắc vẫn vô cùng tốt, ngồi ở chỗ kia, sống lưng thẳng tắp, rất có mấy phần cảm giác liêm khiết, càng già càng dẻo dai, vừa nhấc mắt thấy được một đôi con cháu kia, nam tuấn dật trầm ổn, nữ hiên ngang tư thế oai hùng, ông không khỏi mang theo vui sướng lớn!
Sau khi Hà Dĩ Kiệt và Đỗ Phương Phương mời rượu xong, Đỗ lão tướng quân liền vẫy tay ý bảo bọn họ đi qua. Đỗ Phương Phương cũng mặc một thân quân trang, tư thế rất là oai hùng hiên ngang, tại trường hợp như thế này, cô ta càng phơi bày tất cả khí chất ra, kéo Hà Dĩ Kiệt ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua bên người một đám phu nhân danh viện, mơ hồ nghe được có người giảm thấp giọng nói xuống, hình như đang ca ngợi phong thái của Hà Dĩ Kiệt, khóe môi Đỗ Phương Phương hơi nhếch, trong đuôi mắt đều treo đầy ý cười. Thật xem Đỗ Phương Phương cô ta là một người ngu ngốc, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển sao?
Đám ăn chơi trác táng trong thủ đô không muốn thấy cô, cô còn nhìn không trúng đấy! Đàn ông không giống đàn ông, lòe loẹt chỉ biết mục nát trong quán bar theo đuổi phụ nữ, thậm chí còn nuôi “Ông già thỏ”! Cả ngày làm bừa đến trời đất mù mịt, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn thành một đoàn, bọn họ muốn thật sự theo đuổi Đỗ Phương Phương cô, cô còn không vung một roi qua ư! Xứng sao!
Ngoài sáng trong tối nói cô không có vị phụ nữ, không ai thèm lấy, hiện giờ cô tìm được người chồng, có kém hơn ai không? Phóng mắt trong thủ đô này, có ai ngoài ba mươi mà có phong thái, địa vị như vậy không? Càng đáng quý khó có được chính là, quanh thân nhìn không ra một chút ỷ thế hiếp người và dương dương tự đắc, nếu đổi lại đám quan nhị đại thừa kế bóng mát của cha ông kia, còn không vểnh đuôi lên trời ư?
Những thiên kim tiểu thư trong danh viện đều là một bộ dáng nũng nịu, động một tí là té xỉu giả vờ yếu ớt, trong ngày thường không nhìn được tác phong làm việc của cô, nói cô thô lỗ dã man, hiện nay nhìn một chút xem, bọn họ tìm được những thứ vô tích sự dạng gì, Đỗ Phương Phương cô tìm đàn ông dạng gì? Mắt phong đảo qua, liền có thể nhìn thấy bộ dáng đỏ mắt của từng người phụ nữ nhìn không trúng cô vào thường ngày, Đỗ Phương Phương chỉ có một cảm giác, thật hả giận!
Tâm trạng vui sướng, ngay cả nụ cười trên mặt đều rực rỡ thêm mấy phần. Cô ta vốn được xem như xinh đẹp, chỉ là tác phong ngày trước bưu hãn, đám đàn ông cũng không nguyện để ý cô ta, lần này thấy cô ta toát ra tư thái yêu kiều của cô gái nhỏ như vậy, nhất là một thân quân trang màu xanh và váy ngắn đến đầu gối, phác họa vóc người uyển chuyển và khỏe mạnh, lại bỗng nhiên nổi bật nhan sắc không son phấn trong phòng này!
Cúi đầu nhìn nhìn người phụ nữ trong khuỷu tay, lễ phục kiểu phương tây rập theo một khuôn khổ, tóc dài như mây vấn cao rập theo một khuôn khổ, cười rụt rè rập theo một khuôn khổ, trang điểm đậm rập theo một khuôn khổ, bỗng nhiên lại mất hứng thú.
Mặc dù hôm nay là chuyện vui của nhà họ Đỗ, nhưng phụ nữ tới nơi này có ai là kẻ dễ bắt nạt? Từng người một đều cố gắng ăn mặc trang điểm, cho dù là những phu nhân đã sớm rời khỏi vòng tròn xã giao, cũng lấy châu báu giấu ở đáy hòm đeo lên, ai cũng không muốn rơi xuống thành người yếu thế. Đàn ông bị Hà Dĩ Kiệt đoạt danh tiếng, cũng bội phục từ trong đáy lòng, nhưng những người phụ nữ kia thấy người đàn ông bên cạnh cũng trở nên không yên lòng, liền không khỏi có mấy phần oán khí, lúc nhìn lại Đỗ Phương Phương, ánh mắt cũng không tốt được nữa.
Đỗ Phương Phương làm như không thấy, càng thân mật kéo cánh tay Hà Dĩ Kiệt, hai người đồng thời đi tới trước mặt Đỗ lão tướng quân. Đỗ Phương Phương ở trước mặt Đỗ lão tướng quân cực kỳ được sủng ái, nói mấy lời dí dỏm khiến lão nhân gia hài lòng cười to, bà Đỗ ở một bên ngại ngùng đứng ở bên cạnh chồng, nhìn bộ dáng con gái, cũng hết sức cao hứng cho cô, lúc ánh mắt rơi vào trên người Hà Dĩ Kiệt, càng có mấy phần tán thưởng. Tính khí Phương Phương nóng nảy, dễ dàng xúc động, còn đứa nhỏ này thoạt nhìn trầm ổn nội liễm, nhất cử nhất động đều khiêm tốn, ngược lại là tuyệt phối. Trong lòng suy nghĩ như vậy, vẻ mặt nhìn Hà Dĩ Kiệt liền có mấy phần tán thưởng “Cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng“.
Hà Dĩ Kiệt đầu tiên là lễ phép nói lời chúc thọ, lại trầm ổn khéo léo ân cần thăm hỏi Đỗ tiên sinh và Đỗ phu nhân, lúc nói chuyện với trưởng bối, thái độ anh khiêm tốn nhã nhặn mà không mất tôn kính, cha mẹ Đỗ Phương Phương cũng không có tham gia quân đội, ngược lại là tác phong làm việc của giới trí thức, thấy trên người Hà Dĩ Kiệt cũng không dính vào thói quen xấu trong chính trị, trong lòng lại càng hài lòng thêm mấy phần.