Tĩnh Tri tức giận tắt di động, cô thề sau này còn để cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, đừng mơ cô liếc mắt nhìn anh nhiều thêm một lần!
Một lát sau, di động lại vang lên, Tĩnh Tri làm bộ không nghe thấy. Ngược lại người lãnh đạo của cô trực tiếp nhìn nhìn cô, lại chọt chọt cô: "Cô có tin nhắn."
Tĩnh Tri vừa quay đầu lại, đối diện ánh mắt vừa hiếu kỳ lại có chút kinh ngạc của thủ trưởng, trêu chọc hỏi: "Bạn trai sao?"
Mặt Tĩnh Tri trắng bệch, tùy tiện qua loa mấy câu. Mở di động ra nhìn, vẫn là tin nhắn của Mạnh Thiệu Đình.
Tĩnh Tĩnh, cuối tuần em có tới không? Tôi dẫn em đi ăn ngon .
Tĩnh Tri cũng nhịn không được nữa, đi ăn ngon gì chứ? Có phải anh chê thư ký nhỏ của anh chưa cười nhạo tôi đủ đúng không?
Thấy vẻ mặt cô liên tục thay đổi, thủ trưởng lại mở miệng: "Lửa giận của người trẻ tuổi thật lớn, khai thông cho tốt đi..."
Tĩnh Tri lười để ý, trong lòng suy nghĩ liên tục, vẫn thật sự trả lời lại, ngón tay rất nhanh bay múa đánh một chữ: Cút.
Sau khi tin nhắn gửi đi, di động yên tĩnh lại. Tĩnh Tri thở dài một hơi, lần nữa thả điện thoại về trong túi, tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Thủ trưởng của cô không nói một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Đàn ông thôi, cũng là muốn mặt mũi. Cô xem anh ta cũng dỗ dành cô rồi, thôi thì cô cho anh ta bậc thang đi xuống."
Mặt Tĩnh Tri dần dần đỏ lên, có chút bất mãn nói: "Trần tổng, ngài nói bậy bạ gì đấy, tôi còn chưa quen bạn trai."
"Tôi thấy cô cũng nên quen bạn trai đi..."
Tĩnh Tri không muốn tiếp tục đề tài này, vội vàng nói: "Ừ, bây giờ tôi vẫn lấy công việc làm trọng, tạm thời không muốn suy nghĩ vấn đề này..."
Thủ trưởng đang muốn nói cái gì nữa, di động Tĩnh Tri lại vang lên, cô có chút oán hận tốn hơi thừa lời. Mạnh Thiệu Đình anh vẫn chưa thôi sao!
Mở vừa nhìn, lại là tin nhắn của bảo mẫu gửi tới. Lúc đi cô đã nói với cô ấy, muốn cô ấy có việc thì gửi tin nhắn cho cô, không nên gọi điện thoại. Dù sao cũng là theo thủ trưởng đi công tác, chẳng may đang họp thì không tốt lắm, hơn nữa lúc cô nộp đơn hoàn toàn nói dối chuyện có con, càng sợ để lãnh đạo bắt được nhược điểm của cô!
Tĩnh Tri mở tin nhắn xem, không khỏi nóng lòng như lửa đốt. Bảo mẫu nói hôm nay bánh bao nhỏ ăn không nhiều, còn hơi phát sốt, hỏi cô lúc nào thì trở về.
Tĩnh Tri cuống quít gửi tin nhắn lại, tỉ mỉ hỏi thăm tình huống bánh bao nhỏ. Lại dặn cô ấy trước mang bánh bao nhỏ đi bệnh viện, nói là buổi chiều có thể về đến nhà, đến lúc đó cô trực tiếp đi bệnh viện tìm bọn họ.
Cúp điện thoại, lòng Tĩnh Tri đều tràn ngập con trai của cô, liền ném Mạnh Thiệu Đình lên chín tầng mây. Anh không có gửi tin nhắn tới nữa, Tĩnh Tri tự nhiên cũng sẽ không chủ động đi trêu chọc anh.
Trở về thành phố C, tâm tình thủ trưởng rất tốt, lại nghe nói nhà cô có việc gấp, liền rất hào phóng cho cô nghỉ hai ngày. Tĩnh Tri lập tức đón xe chạy tới bệnh viện. Lúc đến bệnh viện, bánh bao nhà cô đã gặp bác sĩ rồi, đang truyền dịch. Tĩnh Tri đẩy cửa phòng bệnh ra, liền nhìn thấy thân thể nho nhỏ của nó
nằm ở trên giường bệnh tuyết trắng, trên đầu còn ghim ống tiêm. Tĩnh Tri nhịn không được, lập tức che miệng khóc lên.
Một đôi mắt to của bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm, trên mặt còn hiện ra vài giọt nước mắt. Vừa nhìn thấy Tĩnh Tri, nó lập tức vươn tay nhỏ bé, cái miệng nhỏ nhắn méo một cái, oa một cái lập tức khóc lên. Tĩnh Tri chạy nhanh mấy bước tới, nhẹ nhàng ôm bánh bao nhỏ vào trong lòng; "Bảo bối ngoan, không khóc, còn đau hay không? Mẹ đã trở về, không khóc nha..."
Bánh bao nhỏ rất uất ức, nhào vào trong lòng Tĩnh Tri khóc đến thở không ra hơi. Tĩnh Tri sợ hãi nó khóc kịch liệt quá khiến kim không ổn định, liền cố nén nước mắt buông nó ra, vừa lau khô nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, vừa đỏ vành mắt dụ dỗ nói: "Con ngoan, mẹ ở nơi này trông chừng con được không?"
Bánh bao nhỏ lại nghẹn ngào mấy tiếng, một đôi mắt to tội nghiệp nhìn Tĩnh Tri. Bỗng nhiên đưa tay lên ôm cánh tay Tĩnh Tri, làm nũng mở miệng: "Mẹ đừng đi..."
Tĩnh Tri sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới con trai luôn luôn chỉ biết xem ti vi gọi Tiểu Bạch lại đột nhiên mở miệng nói chuyện!
Hiện tại cũng không biết cục cưng thông minh bao nhiêu. Mấy đứa bé cùng tuổi với bánh bao nhỏ trong tiểu khu sẽ nói chuyện không rõ, bánh bao nhỏ nhà cô luôn luôn ngây ngô. Ai biết không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền rất kinh người! Thế nhưng nói liền ba chữ, hơn nữa còn lần đầu tiên gọi mẹ...
Trong lòng Tĩnh Tri hạnh phúc đến nổ tung, cô ôm con trai hung hăng hôn vài cái, không bao giờ nguyện ý buông ra nữa.
"Mấy ngày này mẹ đều ở với con có được không?" Tĩnh Tri nghĩ đến sau khi mình tìm được việc làm đều đi sớm về trễ, thời gian chơi với bánh bao ít đến đáng thương. Buổi sáng lúc cô thức dậy đi làm thì bánh bao còn đang ngủ, chỉ có buổi tối ăn bữa tối với nó, sau đó chơi một lát.
Lại nghĩ đến bạn nhỏ như bánh bao đều có cha dẫn ra ngoài chơi, nhưng bánh bao nhà cô chỉ có thể xem phim hoạt hình với bảo mẫu, Tĩnh Tri cảm thấy càng có lỗi với nó.
Bánh bao nhỏ vui vẻ không thôi, sau khi vùi trong ngực mẹ một lát liền ngủ mất. Tĩnh Tri vẫn ôm nó, không muốn buông nó ra.
Dáng dấp bánh bao nhỏ của cô thực sự là vừa đáng yêu vừa đẹp mắt, hiện tại cô càng may mắn chính mình lúc trước liều mạng muốn giữ lại nó, liều mạng muốn sinh nó ra. Nếu như không có nó ở với cô, mười Phó Tĩnh Tri cũng không có cách nào chống đỡ.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng cúi đầu, hôn trán con trai một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tin tưởng của nó dán ở trước ngực của cô, ngủ rất say. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy hạnh phúc bao vây cô từng chút một. Cô không khỏi hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nó, ở trong lòng yên lặng nói với nó, mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi con...
Chỉ hai người chúng ta cũng có thể trôi qua rất tốt. Mẹ có con, sẽ không sợ hãi gì cả, không sợ gì hết!