Hà Dĩ Kiệt nghe ông ta nói như vậy, chỉ cười nhạt, chậm rãi đứng lên, tiện tay cầm áo khoác, không nhanh không chậm nói một câu: “Ông chủ Triệu chơi vui, cần phải tận hứng. Ngày mai tám giờ tối, Hà mỗ ở Lệ Ân, xin đợi ông chủ Triệu đại giá.”
Triệu Tấn Thăng liên tục xua tay: “Yên tâm yên tâm đi, Triệu mỗ tôi là người nói giữ lời.”
Hà Dĩ Kiệt nhướng mi cười: “Tôi đương nhiên là yên tâm ông chủ Triệu, cũng xin ông chủ Triệu an tâm chơi đùa, tất cả phát sinh ở Vân Đỉnh này, Hà mỗ cũng sẽ giữ chữ tín bảo mật giúp ông chủ Triệu ngài!”
Triệu Tấn Thăng vừa nghe, động tác dưới tay không ngừng, thở gấp ngẩng đầu nhìn hắn, “Hà Tiên Sâm, anh đây là có ý gì...”
Hà Dĩ Kiệt khoát tay cười nói: “Ông chủ Triệu yên tâm, đã hợp tác, mọi người đều là bạn bè, nếu là bạn bè, tự nhiên không có đạo lý bán đứng bạn bè, ông chủ Tần của Vân Đỉnh là bạn của Hà mỗ, chỉ cần Hà mỗ lên tiếng nói, vậy sẽ không ai biết ông chủ Triệu đã tới đây...”
Sắc mặt Triệu Tấn Thăng khẽ biến, sau một lát lại lắc đầu cười nói: “Hà Tiên Sâm, anh trả lại thủ đoạn đó cho tôi, Triệu mỗ tôi thực sự là phục anh, hợp tác vui vẻ!”
Hà Dĩ Kiệt cười đáp một tiếng: “Hợp tác vui vẻ! Ông chủ Triệu tiếp tục, Hà mỗ cáo từ trước một bước.”
Hà Dĩ Kiệt đi ra ngoài, một khắc đóng cửa lại, hắn đứng ở nơi đó hồi lâu không động, nụ cười trên mặt ngưng lại từng chút một, mà ở chỗ sâu trong tròng mắt biến thành một mảnh âm trầm.
Đứng thẳng hồi lâu, hắn mới xoay người đi ra ngoài.
Đi qua phòng khách, qua cái hành lang kia, bước chân của hắn chậm rãi dừng lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh màu xanh nho nhỏ, cô ngồi dưới đất, đầu nho nhỏ chôn ở giữa đầu gối, không biết là đang ngủ hay là đang khóc.
Đây là lần đầu tiên Hà Dĩ Kiệt im lặng nhìn cô như vậy, cô thực sự thoạt nhìn rất nhỏ tuổi, cô thực sự thoạt nhìn rất nhu nhược, có đôi khi hắn cũng hỏi mình ở trong lòng, có phải nhất định phải gia tăng những cừu hận kia ở trên người của cô không, hắn cũng không biết rốt cuộc như vậy là đúng hay sai, thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới tất cả những gì hắn trải qua, hắn liền không ngừng hận cô được, nếu như cha mẹ cô có thể sống để hắn thi triển trả thù cho những ngày đó, có lẽ hắn sẽ hoàn toàn không động thủ với cô.
Khi tâm nguyện vấn vương nhiều năm bỗng nhiên tan vỡ, niềm tin để hắn chống đỡ cho tới nay, niếm tin để hắn bò từng bước một hướng về phía trước bỗng nhiên biến mất ở trên đời này, muốn hắn cam tâm như thế nào đây?
Hà Dĩ Kiệt chậm rãi cất bước, đi về phía Tương Tư, hắn không thể mềm lòng với cô.
Hắn giẫm lên thảm đẹp đẽ quý giá, không có một chút tiếng động đứng ở trước mặt của cô, nhìn xuống từ trên cao. đối diện là một mảnh da thịt trắng như tuyết sau gáy của cô, bả vai gầy teo xương hơi nhô lên một chút, hắn khom lưng, bàn tay xuyên qua hai cánh tay của cô, nhẹ nhàng bế cô lên: “Tương Tư, về nhà.”
Cô sợ hãi đột nhiên ngẩng đầu, một đôi tròng mắt hàm chứa nước mắt đối diện với hắn. Sau một lát, cô bỗng nhiên lập tức nhào vào trong lòng hắn, ôm lấy hắn, nghẹn ngào mở miệng; “Hà Dĩ Kiệt, tôi không muốn tới nơi này nữa.”
Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, “Không muốn đến thì sau này đừng đến.”
“Vậy anh đừng để Châu tiểu thư kia dạy dỗ tôi được không?” Tương Tư nằm ở trong hõm vai của hắn, cọ nước mắt lên trên cổ của hắn. Hắn giơ tay lên kéo cô lại, nhìn kỹ mặt của cô: “Vậy phải xem biểu hiện sau này của cô có tốt hay không.”
Lông mi dài của cô chớp chớp rũ xuống, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt liền nhếch lên một chút: “Anh luôn luôn khi dễ tôi.”
Tim của hắn bỗng nhiên mềm nhũn, bàn tay ở sau lưng của cô dời lên trên, giọng nói thật thấp mang theo ám ách: “Tôi khi dễ cô?”
Tương Tư bỗng mở to hai mắt, nhìn hắn không chớp mắt. Một lát sau, cô bỗng nhiên hơi cúi đầu, môi mềm dán ở trên môi của hắn, thanh âm tinh tế nho nhỏ liền tràn ra từ giữa môi của cô: “Anh tốt với tôi một chút, sau này tôi đều ngoan ngoãn nghe lời anh, có được không?”
“Tôi đối với cô còn chưa đủ tốt ư?” Hắn mặc đầu lưỡi mềm mại của cô liếm hôn ở trên môi của hắn, chỉ là thỉnh thoảng, hắn nhẹ nhàng cắn cô một cái, nghe cô bị đau hô nhỏ, đáy mắt liền tuôn ra ý cười.
“Anh luôn thích đánh tôi, còn nói một ít lời khó nghe, anh xấu nhất.” Tương Tư nói, vành mắt hơi biến hồng: “Tôi không có cha mẹ, ai cũng không muốn tôi, chỉ có anh giúp tôi, giúp tôi an táng cha mẹ, giúp tôi ra khỏi tù, giúp tôi xóa bỏ án, khiến tôi có thể an tâm đi học, chỉ có anh tốt với tôi, anh chăm sóc tôi, tôi đều biết. Thế nhưng tính tình anh rất xấu, vẫn luôn thích phát hỏa, tuổi tôi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nếu như anh không vui có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ học sửa đổi, tất cả đều nghe theo anh...”
“Thực sự cái gì cũng nghe tôi?” Hắn ôm thắt lưng mảnh khảnh của cô, ôm cô vào trong ngực chặt một chút, giọng nói cũng không tự chủ có thêm ôn nhu.