Xe dừng lại, lái xe nhấn chuông, chỉ một lát sau liền có người hầu ra mở rộng cửa cho xe vào, xe lại tiếp tục tiến vào, lướt qua khu vườn yên tĩnh của nhà họ Phó.
Từ rất xa, cô đã nhìn thấy cha mình đứng ở ngoài cửa nhìn vọng lại, nhưng không thấy mẹ cả và ba chị em Tĩnh Tâm, Tĩnh Nghi, Tĩnh Ngôn.
Tĩnh Tri thoáng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Xuống xe, đã có người hầu tới tiếp đón quà tặng, cha cô cũng tự mình đến đón cô đi vào trong nhà.
Tĩnh Tri đưa mắt nhìn cha, chợt thấy cha đã già đi rất nhiều, bước đi cũng đã hơi tập tễnh, tóc tựa hồ bạc hơn phân nửa so với hồi cô chưa gả đi, đôi mắt cũng sưng đỏ, trong lòng không khỏi đau xót, nhưng cô chỉ nắm lấy tay cha cố gắng mỉm cười, hai cha con cùng nhau đi vào trong nhà.
"Sao không thấy Thiệu Đình?" Cha cô nhỏ giọng chậm rãi hỏi, Tĩnh Tri gượng cười nói: " Hôm nay công ty Thiệu Đình có việc gấp, ngày khác sẽ đến thăm cha."
Cha cô tựa hồ thở dài một hơi, rồi lại cười nói: "Con trở về là tốt rồi, cha con chúng ta rất lâu rồi chưa ăn bữa cơm cùng nhau. Hôm nay thân thể mẹ cả con không khỏe nên không xuống lầu, Tĩnh Tâm và Tĩnh Nghi chắc cũng không về..."
"Em gái hôm nay về lại mặt, con là chị sao lại có thể không về được chứ?"
Lời của cha cô còn chưa dứt, đã thấy tiếng nói của Tĩnh Tâm vang lên. Cách ăn mặc của cô cực kỳ xinh đẹp, cô đứng bên cửa ánh nắng rực rỡ chiếu vào người càng lộ rõ vẻ xinh đẹp, Tĩnh Nghi đi theo bên cạnh, mặc bộ âu phục màu xanh lục, nhưng đầy lạnh lùng, ánh mắt cô ta mang theo cái nhìn thật sắc bén. Tĩnh Tri chỉ nhìn thoáng qua, rồi rất nhanh quay mặt qua chỗ khác, trong lòng thấy lạnh từng cơn.
Tĩnh Tâm còn muốn nói tiếp, cha cô chợt nổi lên một trận ho khan dữ dội, lập tức mấy người vội vã cuống quít chạy tới đỡ, cho uống nước, không huyên náo ầm ĩ nữa.
Không khí trong bữa cơm vừa thiếu tự nhiên vừa rời rạc thiếu đi sự vui vẻ. Tĩnh Tâm thì vẫn nói chuyện suốt, nhưng Tĩnh Nghi vẫn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tĩnh Tri. Trong lòng Tĩnh Tri tràn ngập sự khó chịu, cô chỉ ngầm kinh ngạc không hiểu vì sao em gái Tĩnh Ngôn luôn luôn có mối quan hệ tốt với cô như thế, hôm nay cô lại mặt, Tĩnh Ngôn lại không ở nhà.
Ăn xong bữa cơm, mọi người rút lui hết, Tĩnh Tri theo cha vào thư phòng nói chuyện một hồi.Hoàng hôn ngả về tây, Tĩnh Tri ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại về nhà họ Mạnh nói muốn ngủ lại một đêm, bà nội cũng không gì, nhưng giọng điệu có chút lạnh nhạt. Tĩnh Tri cũng không thèm để ý, cúp điện thoại, cùng cha xem TV, dùng xong bữa tối, cô trở về căn phòng của mình đã ở trước khi kết hôn.
Từng ngọn cây cọng cỏ, đình đài, lầu các đều đã hết sức quen thuộc, thậm chí cô có thể đụng tay đến đám lá xanh um bên ngoài cửa sổ đã ướt sương... Tĩnh Tri không khỏi nhớ tới lúc còn rất nhỏ, cô một mình trèo lên cây, nằm ngủ thiếp đi ở trên chạc cây, sau cùng, cha cô dường như sắp lật đổ khắp khu vườn mới tìm ra cô. Cô nằm gọn ở trong lòng cha, trong lúc bất tri bất giác nửa mê nửa tỉnh ấy, chỉ cảm thấy trăng trong như nước, sao nhỏ như bạc, từng chỗ nhỏ trong lòng tràn đầy thỏa mãn.