Người mẹ ưu nhã và xinh đẹp nhu nhược của hắn, vốn nên hạnh phúc vĩnh viễn mặc váy trắng xinh đẹp ngồi ở nhà, ở trong vườn hoa, nấu cà phê, làm bánh ngọt thơm ngào ngạt cho hắn ăn, vốn nên là một người phụ nữ đứng ở phía sau cha cười e lệ. Bà dịu dàng ít nói lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, chưa bao giờ dựa vào cha làm chức vụ cao mà tự cao tự mãn, bà vĩnh viễn ôn hòa săn sóc với cả người giúp việc, bà nhìn thấy đứa bé ăn xin ở trên đường, sẽ vành mắt đỏ lên cho bọn chúng tiền, bà khiêm tốn làm từ thiện, không biết lấy danh nghĩa người khác góp bao nhiêu tiền, thế nhưng vì sao đến cuối cùng, hồi báo cho người thiện lương xinh đẹp như bà lại là kết quả như vậy?
Vì sao những người đàn ông buồn nôn dơ bẩn kia lại có thể bừa bãi nhục nhã mẹ của hắn như vậy chứ? Hắn vừa đau lòng cho mẹ, nhưng lại vừa không muốn đối mặt với bà. Hắn không có đến trường, lưu lạc ở bên ngoài một tuần, sau khi trở về trường học, chủ nhiệm lớp gọi hắn tới phòng làm việc.
Hắn lại không thể nhìn thấy mặt mẹ lần cuối, chẳng trách hắn rời nhà trốn đi, mẹ lại không đi khắp nơi tìm hắn, hóa ra vào buổi tối lúc đuổi theo hắn ra ngoài, người thân cuối cùng ở trên cõi đời này của hắn liền chết yểu ở đầu đường.
Hắn không nhìn thấy thi thể mẹ, chủ nhiệm lớp nói cho hắn biết, lúc mẹ mất, sắc mặt vẫn như lúc còn sống, trên người không có một chút tổn thương, vẫn xinh đẹp kinh người như cũ.
Hắn dùng tiền những người đàn ông kia mua cho mẹ một ngôi mộ, sau đó tạm nghỉ học, một mình đi xa.
Thẳng đến hai năm sau, hắn gặp được Tiêu thư ký, ông ta từng chịu ân huệ của cha, bởi vậy sau khi gặp được hắn, giúp đỡ hắn ra nước ngoài đi học. Về sau, hắn về nước, đầu tiên là làm thương nhân, sau đó mượn quan hệ của Tiêu thư ký đặt chân vào giới thương nghiệp, cho tới bây giờ, hắn thành một nhân vật lớn tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố này, trở thành một phụ tá đắc lực của Tiêu thư ký, ai thấy hắn không phải cúi đầu khom lưng hận không thể hèn mọn nằm xuống mặt đất, tuy trước mặt người khác thì hắn phong quang vô hạn, cô đơn và thống khổ phía sau lưng sẽ có ai biết?
Hắn có năng lực, thế nhưng cha mẹ cũng sẽ không trở về nữa. Hắn có quyền lợi và địa vị, lại không còn vui vẻ, hắn có thân phận vẻ vang, kẻ thù cũng bị kẻ thù chính trị khác hại chết, nhưng tim của hắn lại vặn vẹo.
Ai sẽ biết Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trên bục chủ tịch có thành tích xuất chúng, không nói cười tùy tiện, thủ đoạn độc ác và tàn nhẫn, lại là khách quen ở tầng 46 của tòa nhà mỹ nữ như mây được xưng là Vân Đỉnh kia, bên trong truyền ra rằng dung mạo mỗi người ở đó đều khuynh thành, “Công phu trên giường” của mỗi người đều hơn những tiểu thư xinh đẹp kia, nhưng nhìn thấy hắn đều sẽ sợ hãi, ở trong mắt bọn họ, hắn - kẻ chức vụ cao thường xuất hiện trên ti vi này lại chỉ là một bạo ngược vô cùng biến thái ở trên giường!
Hắn hãm sâu ở trong hồi ức, không thể tự thoát khỏi, chính mắt thấy được một màn kia, là sỉ nhục mà cả đời hắn đều khó quên được, mà người khiến hắn ngã từ trên thiên đường xuống địa ngục lại là cha của Văn Tương Tư! Sau khi cha hắn tự sát trong tù, cẩu vật họ Văn đó liên tiếp thăng chức, con đường làm chính trị một mảnh thông thuận, không ngờ, thời trẻ qua mau, không người nào trăm ngày tốt, ông ta đứng vững vàng gót chân, còn chưa kịp xuất thủ, ông ta lại bị chính thuộc hạ mình tin cậy hung hăng bán đứng, trong một đêm liền nhận tội danh giống như cha hắn năm đó, chỉ khác chính là, hắn còn chưa kịp nếm thử tư vị ngồi tù, liền dùng đạn kết thúc mạng chó của mình!
Một lời tức giận còn chưa kịp phát ra, thù hận biển máu năm đó còn chưa báo được, một nhà kẻ thù lại đều chết hết sạch sẽ, sao hắn có thể cam tâm?
Nợ cha con gánh, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Văn Tương Tư, gặp gỡ tôi, là do cô xui xẻo.
Dây lưng trong tay lập tức vung ra, trên lưng tuyết trắng của cô liền xuất hiện một vết hồng, Tương Tư đau kêu thảm một tiếng, hắn cũng đã ném dây lưng ra, một phen kéo tóc của cô đến trước người. Tinh thần Tương Tư mỏi mệt, đã mất đi tất cả năng lực phản kháng, gương mặt cô bị người bóp chặt, hơi dùng lực một chút, liền không thể không hé miệng, tất cả phát sinh kế tiếp, lại làm cho trong đầu cô ầm ầm nổ tung một tiếng, liền không quan tâm gì nữa, liên tục giãy dụa...
“Thế nào? Đều ăn nằm với tôi rồi mà còn giả bộ thanh cao cái gì? Tôi nói cho cô biết, không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn hầu hạ tôi như vậy đâu, tôi còn không đồng ý, Văn Tương Tư, vận khí của cô không tệ đâu!” Hắn cười lạnh, để khuôn mặt giãy dụa của cô dán ở bụng dưới của mình, mặt của cô bị hắn hung hăng bóp chặt, dùng sức thế nào cũng đều không khép khớp hàm được. Hắn cười cười dữ tợn, những tà ác giấu ở trong xương lại bộc phát ra, tóc dài của cô tán loạn, cổ dài nhỏ như là chiếc cổ thiên nga kéo dài, một mảnh da thịt trắng chói mắt bỗng nhiên bị ánh mắt của hắn làm phỏng, hắn không thể chờ đợi được thẳng tiến, động tác thô lỗ và gấp gáp...
Nếu không phải hắn siết tóc của cô, cô nhất định không thể còn quỳ xuống như vậy, trong cổ họng khó chịu, nước mắt cô rơi xuống, liều mạng giãy dụa, giãy giụa, lại chỉ có thể làm cho hắn càng thêm hưng phấn. Hắn kéo chặt tóc của cô, muốn mặt của cô hơi nâng lên một chút, cô thống khổ phát ra một tiếng nức nở, lại khiến hắn hưng phấn lập tức tiến vào thật sâu. Ở chỗ sâu trong yết hầu nổi lên một trận cảm giác buồn nôn, ở dưới hoàn cảnh cô cực kỳ khuất nhục và thống khổ, cuối cùng lại tránh khỏi sợi dây trên cổ tay, móng tay sắc nhọn cào lên trên người của hắn, hắn đau nhíu mày, lại bỗng nhiên hung hăng đè đầu của cô xuống, mãnh liệt động mấy cái, mới chậm rãi dừng lại...
Bụng dưới gầy của hắn dán sát vào trán ướt đẫm, trong miệng cô nếm được vị mặn, nước mắt khuất nhục chảy xuống dưới, cô khóc nghẹn ngào, gào thét, cuối cùng hắn thả cô ra, cô té lăn bên giường, cúi đầu liền ói ra từng ngụm...
Hà Dĩ Kiệt đạt được thỏa mãn, chậm rãi sửa sang chính mình, xoay mặt một cái liền nhìn thấy bộ dáng lúc này của Tương Tư, khăn tay ở trong tay hắn dừng lại một chút, bỗng nhiên cúi đầu ném vào trên mặt của cô: “Đừng mẹ nó giả bộ trinh tiết liệt phụ, không phải cô cũng buồn nôn giống tôi sao? Nếu như chịu không nổi, liền đi chết, không ai ngăn cản cô! Chỉ là cô chết, cha mẹ cô liền chết vô ích!”
Tương Tư cảm giác mình ói ra cả mật, lại vẫn cảm thấy bẩn, cô giãy giụa bò dậy, mắt điếc tai ngơ với lời nói của Hà Dĩ Kiệt, lảo đảo liền chạy tới phòng tắm. Hắn ở phía sau cười lạnh một tiếng: “Thế nào, chê tôi bẩn? Văn Tương Tư, tốt nhất cô vẫn là học một chút phải hầu hạ tôi thế nào, nếu không, tôi sẽ khiến cô càng bẩn, ngàn người cưỡi vạn người đè, không bằng cả gái điếm!”