Nhắc tới Thiệu Hiên, cô liền thất thần thành như vậy. Ở trong lòng của cô, anh không sánh bằng Thiệu Hiên. Đúng vậy, Thiệu Hiên chỉ có một người phụ nữ là cô, Thiệu Hiên toàn tâm toàn ý với cô, Thiệu Hiên yên lặng yêu cô, Thiệu Hiên ở cùng cô vào thời gian âm u nhất của cô, còn anh không làm gì, nên làm đều là Thiệu Hiên làm. Anh ngay cả ghen tỵ cũng không thể, hận cũng không có biện pháp để hận. Đoạn thời gian kia không có anh, chỉ có cô và Thiệu Hiên, anh muốn chen cũng không thể chen vào.
"Anh nói đùa thôi, em không cần để ý." Anh sờ sờ mặt cô, cảm giác được tay của cô có chút lạnh, liền ôm lấy cô: "Anh ôm em đi lên lầu."
Cô bị anh ôm lấy, hồi lâu sau mới dám nhìn mặt anh.
Bóng đêm thật tốt, thanh mát như nước.
Một mảnh ánh sáng bạc xuyên qua cây táo bên cạnh ngôi biệt thự chiếu xuống, vỡ nát ở trên vai anh, lay động trên người anh. Anh di chuyển, mặt trăng cũng di chuyển.
Dưới ánh trăng, anh gầy nhưng không lộ vẻ đơn bạc, quả nhiên là loại người hoàn toàn không giống với Thiệu Hiên. Có lẽ là do Thiệu Hiên ra đời không lâu, sau khi anh ấy và cô ở cùng một chỗ, anh ấy vẫn như là một đứa nhỏ lớn xác, làm nũng chơi xấu là chuyện thường. Nhưng Thiệu Đình lại chính là một người đàn ông, là một người đàn ông có bờ vai làm cho người ta cảm thấy an toàn.
Tĩnh Tri thở dài, có lẽ đàn ông như vậy, thực sự làm cho phụ nữ không có cách nào chống cự.
Tựa như lúc này, cô rất thật lòng muốn làm cho mình dừng lại, dựa vào ở trên vai anh nghỉ ngơi chỉ chốc lát, nhưng cô còn vẫn duy trì thanh tỉnh, thanh tỉnh để không làm cho mình đắm chìm trong ấm áp của anh. Lòng của cô, linh hồn của cô,
cô muốn tự mình gắt gao nắm chặt chúng ở trong lòng bàn tay, sẽ không cho bất luận người đàn ông nào.
Nhưng Tĩnh Tri không biết, bướng bỉnh để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy sẽ có kết quả như thế nào?
Đến khi có một ngày, cô có đầy bụng lời nói muốn nói với một người, đến khi có một ngày, cô có tràn đầy tình yêu muốn bày tỏ với một người, đến khi có một ngày, cô khóc thút thít nhưng lại không có bả vai và ôm ấp quen thuộc, đến khi có một ngày, cô đang ngủ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nhưng lại không có người ôm cô nhẹ nhàng dỗ nữa, đến khi có một ngày...
Như Tĩnh Viên lúc trước, cửa phía tây còn chưa đóng, suối nhỏ vẫn như trước kia, cô cũng sống êm đẹp, nhưng không thể gặp lại người ngày nhớ đêm mong.
Dù thù lớn đã báo được, dù thấy được bọn họ cửa nát nhà tan, dù ôm quần áo duy nhất anh lưu lại khóc rống ba nghìn trận thì thế nào?
Lên đến tận cùng bầu trời, cô luôn luôn vứt bỏ người kia, cho rằng mình không để ý, kì thực sớm đã chôn sâu trong cốt tủy.
May là...may là cô đã từng lưu lại nhiều kỷ niệm và ngọt ngào với anh như vậy. Ví dụ như giờ khắc này, anh ôn nhu ôm cô lên lầu, anh tắm rửa cô thơm ngào ngạt, ôm cô ở trong chăn, thà rằng giày vò chính mình cũng muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, không chạm vào cô.
Sau này cô còn có thể an ủi mình, cô cũng từng sống dễ chịu với anh. Ít nhất vào lúc đó, cô đã yêu anh.
Cô gần như muốn ngủ, nhưng người bên cạnh lại bị giày vò, làm sao cũng không ngủ được.
"Ách... Mạnh Thiệu Đình? Anh nói lầm bầm gì đó, em muốn đi ngủ, em rất mệt..." Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, vẫn luôn cảm thấy sau thắt lưng chống đỡ một
thứ cứng rắn gì đó, còn trước trước sau sau nhẹ nhàng chạm vào cô. Tĩnh Tri buồn ngủ đến mí mắt đang đánh nhau, xoay tay lại lung tung đẩy anh một cái, lại bị người nọ nắm chặt tay nhỏ bé thăm dò xuống phía dưới...
Thẳng đến khi bị anh kéo cầm cứng rắn của anh, Tĩnh Tri lơ mơ một lúc lâu mới bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, cô lập tức rút tay của mình về, nhưng không ngờ anh nắm chặt như vậy, thậm chí tốc độ ma sát càng nhanh hơn. Tĩnh Tri quẫn đến mặt đỏ bừng, liều mạng muốn đoạt tay của mình lại, nhưng anh lại ôm thân thể cô chặt hơn, thậm chí còn dùng chân gắt gao ngăn chặn cô, không cho cô nhúc nhích.
Hơi thở anh lỗ mãng như vậy, đốt sau gáy cô đến nóng lên. Cánh tay bị xoay ra sau người, thực sự là rất khó chịu, lòng bàn tay cũng nóng sinh đau. Cô gần như không cầm được anh, anh thực sự là quá hạ lưu, đây vốn là đang khi dễ cô, hành vi như vậy, làm sao có thể nên làm với một cô gái tốt chứ?
Tĩnh Tri suy nghĩ trong lòng, tay anh vốn đặt ở ngang hông của cô, bỗng nhiên phủ ở trước ngực của cô, hung hăng xoa nắn. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, mang theo chút ám ách trầm thấp: "Không được phân tâm!"
Anh oán hận xoa bóp cô, hận không thể dung nhập người phụ nữ này vào trong người của mình. Nếu không phải nhìn thấy cô chịu khổ hai ngày nay, anh tuyệt đối không muốn ủy khuất chính mình, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực lại cần dùng tay giải quyết!
Tĩnh Tri bị anh xoa nắn đến xương cốt đều mềm nhũn, cánh tay cô đã sớm tê mỏi cứng ngắc, tất cả đều là anh nắm lấy tay cô di chuyển. Đến cuối cùng, cô gần như mất đi cảm giác, chỉ là úp cả khuôn mặt vào trong gối, trong miệng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng than nhẹ vỡ nát. Tay anh còn đang châm lửa, làm càn như vậy, thậm chí…thậm chí lại trượt một đường từ ngực cô xuống, xâm nhập vào nơi ẩm ướt giữa hai chân cô...
"A... đừng, Mạnh Thiệu Đình... Không thể!" Cô gần như xấu hổ đến sắp nổ tung, lập tức ngẩng cao đầu lên, bắt lung tung tay của anh. Nhưng một tay nhỏ bé anh đang cầm lại bởi vì kinh hoàng mà chợt buộc chặt, trong nháy mắt cô chỉ nghe thấy anh không nhịn được rên rỉ mấy tiếng, sau đó bàn tay anh đang phủ giữa hai chân cô bỗng nhiên chuyển qua trước ngực của cô, gần như là tàn nhẫn hung hăng
bóp nhẹ mấy cái. Trong đầu Tĩnh Tri trống rỗng, khóe mắt cô treo mấy giọt nước mắt, mà bàn tay bị anh nắm lại di chuyển nhanh hơn mấy lần. Chỉ chốc lát sau, cô cùng cảm giác được lòng bàn tay và phía sau lưng đột nhiên xuất hiện ướt dính nóng bỏng...
Cô gần như xụi lơ, vừa xấu hổ và giận dữ, lại vừa sợ hãi, tâm cũng hoảng loạn thành một mảnh, nằm ở giữa gối mềm mại, nhỏ giọng khóc thút thít. Mà Mạnh Thiệu Đình lại thỏa mãn bay bổng giống như như tiên. Không để ý đống hỗn đỗn ngăn chặn trên người cô, ôm lấy cô, vừa mổ hôn trên vai, trên lưng cô, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, Tĩnh Tĩnh... Không khóc không khóc, lát nữa anh nhất định sẽ thỏa mãn em..."
Anh cười xấu xa, cô gái nhỏ dưới thân bỗng nhiên bật dậy, quả đấm nhỏ như là hạt mưa rơi vào trên người anh, cô càng khóc dữ dội hơn, "Anh còn nói, anh còn nói lung tung. Mạnh Thiệu Đình, anh cút, anh cút-- em không muốn nhìn thấy anh nữa -- "