Cô giống như đã chết lặng, cũng giống như là một niềm hy vọng cuối cùng đã bị nước mưa khắp bầu trời này dập tắt. Cô ngồi dưới đất, một đầu tóc ướt xõa tung, chỉ cầm lấy tay Bình Bình, nắm rất chặt, cầm chặt đến mu bàn tay của Bình Bình xuất hiện vết máu thật sâu. Cô lặp lại một lần rồi một lần, không ngừng lặp lại, một đôi mắt... một đôi mắt còn lộ ra tinh thần sáng láng vào hôm nay, bỗng nhiên lại biến thành một cái giếng cạn. Nếu như lúc này nước mắt đã cạn sạch, cái giếng này liền muốn khô cạn.
“Chị Tĩnh Tri... chị Tĩnh Tri... em cầu xin chị... chị đừng như vậy... nếu như nhị thiếu nhìn thấy chị như vậy... Ngài ấy ở trên trời có linh thiêng...”
Bình Bình nói đến sáu chữ này, cả người bỗng nhiên giống như bị sét đánh, đều dính chặt không thể động đậy.
Hóa ra ở trong lòng của bọn họ, nhị thiếu đã sớm chết.
Chỉ là không ai dám nói ở trước mặt Tĩnh Tri, cũng không ai nhẫn tâm nói ra sự thật này.
Tĩnh Tri cũng đột nhiên yên tĩnh lại, một đôi mắt xám tro của cô cứ nhìn chằm chằm như vậy, nước mắt dần dần khô, trên con ngươi đen nhánh che phủ một tầng chán nản làm cho người ta nhìn liền đau lòng. Trong phòng yên tĩnh dọa người, càng làm nổi bật tiếng mưa làm cho người ta sợ hãi ở ngoài cửa sổ.
Bình Bình ôm lấy cô, lấy lưng cản nước mưa lao vào trước cửa sổ, nhưng thân thể của cô vẫn lạnh băng giống như cũ, giống như cả người hoàn toàn đã mất đi động lực sống sót.
“Chị Tĩnh Tri... Chị không nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho nhị thiếu một chút chứ. Ngài ấy mất rồi, thế nhưng vẫn để lại đứa nhỏ cho chị, ngài ấy cực kỳ yêu chị, chịu nhiều đau khổ như vậy, cũng chỉ lưu lại một chút huyết mạch này.
Chị Tĩnh Tri... xem như em cầu xin chị, chị cố chống đỡ đi được không? Tiểu Khả, Tiểu Khả cũng bảy tháng rồi... Chị giày vò chính mình như thế, vậy Tiếu Khả phải làm sao bây giờ?”
Bình Bình khóc cầu xin, nhẹ nhàng lay động vai đơn bạc của cô, con ngươi Tĩnh Tri giống như hơi giật giật, trong con ngươi vốn là màu xám tro không có ánh sáng, giống như mơ hồ dần dần có một chút ánh sáng. Bình Bình thấy cô có phản ứng, hoảng hốt dùng hết khí lực ôm cô đứng lên từ dưới mặt đất, lại bảo hai người hầu tiến tới, một người đi mở nước nóng, một người cùng với cô ấy đỡ Tĩnh Tri tới phòng tắm. Cô không hề phản kháng, thậm chí vào lúc Bình Bình giúp cô cởi quần áo ướt sũng còn phối hợp một chút, viền mắt Bình Bình đau xót, cẩn thận từng li từng tí giúp đỡ cô bước vào bồn tắm. Cô gầy gò đến xương cốt đều lộ hết ra ngoài, càng khiến cái bụng có vẻ lớn đến dọa người, Bình Bình xoay mặt đi, làm bộ như lấy khăn lông, nước mắt lại không ngừng rơi xuống...
Ngâm nước nóng, tinh thần của cô giống như tốt hơn một chút. Bình Bình sấy khô tóc cho cô, cô thậm chí còn chủ động nói muốn ăn cơm. Bình Bình cuống quít bảo phòng bếp chuẩn bị, mấy ngày nay cô chưa uống một giọt nước, chỉ có thể ăn một chút cháo trắng trước. Cháo đã bưng lên, cô dựa vào trên giường, Bình Bình cầm thìa nhỏ đút cho cô, cô ngậm cháo, lại không nuốt nổi, giống như là bị tra tấn, cổ thống khổ duỗi thẳng, gân xanh trên tay đều nổi lên. Bình Bình nhịn không được, cầm ống nhổ qua: “Chị Tĩnh Tri, chị nhổ ra đi, không ăn, chúng ta không ăn...”
Tĩnh Tri lại liều mạng lắc đầu, mặt cô đỏ lên, cuối cùng vẫn ra sức nuốt cháo xuống, trong bụng cuồn cuộn, không ngừng muốn ói, cô lại dứt khoát tự mình bưng chén cháo lên, hơi ngửa đầu ừng ực nuốt xuống. Bình Bình cuống quít vỗ lưng giúp cô, trên mặt cô dính hạt gạo, khuôn mặt dính đầy nước mắt, trong cổ họng đau đớn khó nhịn như bị lửa đốt, muốn ói, lại bị chính mình gắt gao nhịn xuống, tư vị này thật sự là quá khó chịu, nằm ngửa ở trên giường. Cô che miệng mình, cắn chặt khớp hàm, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuống, cô lại không phát ra một tiếng khóc nào...
Phó Tĩnh Tri, Bình Bình nói rất đúng, Thiệu Đình chỉ lưu lại một huyết mạch này, nếu như cô không tốt khiến Tiểu Khả xảy ra chuyện không may nào, sao cô còn có mặt mũi đi gặp Thiệu Đình ở dưới cửu tuyền? Ăn không được cũng phải
ăn! Sống không nổi cũng phải sống! Mày muốn chết, được, mày sinh Tiểu Khả xong, mày liền đi chết, mày liền theo bồi anh ấy!
“Chị Tĩnh Tri...” Bình Bình cũng nhịn không được nữa, lập tức che miệng lại, đứng lên chạy ra khỏi phòng ngủ. Cô ấy vừa mới kéo mở cửa phòng, lại nhìn thấy ngoài cửa đứng hai vị cảnh sát, quản gia ở bên cạnh, vẻ mặt khó xử nhìn Bình Bình: “Hai vị cảnh sát này nói có chuyện rất quan trọng, đến đây thông báo với tiểu thư. Tôi nói tiểu thư ngủ, bọn họ lại cố ý muốn đi qua...”
“Để cho bọn họ vào đi!” Giọng nói Tĩnh Tri truyền đến từ rất xa, lộ ra mấy phần khàn khàn và suy sụp, nhưng so với yếu ớt và tuyệt vọng vừa rồi, đã kiên cường hơn rất nhiều.
Bình Bình nghiêng thân thể, hai vị cảnh sát kia chào cô một cái, liền một trước một sau đi vào.
Bình Bình đóng cửa, đi rót hai tách trà bưng qua. Hai cảnh sát nói cám ơn, nét mặt lại hiện lên một chút ngượng nghịu, tựa hồ không biết nên mở miệng như thế nào. Tĩnh Tri nửa dựa vào ở trên giường, trên người đắp chăn thật dày, mặt cô trắng bệch ảm đạm, gần như dung hợp với cái chăn màu trắng kia, làm cho người ta không đành lòng nhìn.