Hà Dĩ Kiệt giật giật thân thể ở trong bóng tối, tìm một tư thế thoải mái nằm ở trên người cô, mặt của hắn chôn ở trong gáy thơm ngát của cô, sau một lát, hắn chậm rãi nặng nề lắc lắc đầu: “Không phải, chỉ là một người rất quan trọng.”
“À, vậy hiện tại ông ấy ở nơi nào?”
“Đã chết.” Hà Dĩ Kiệt nói ngắn gọn xong, không hề muốn cô truy hỏi nữa, trực tiếp hôn cô, lưỡi bá đạo thăm dò vào trong khoang miệng của cô, quấn quýt cùng một chỗ với cô, giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt mơ hồ không rõ: “Văn Tương Tư, sau này không được để người đàn ông khác chạm vào cô.”
Kỹ thuật hôn của hắn thực sự rất tốt, mơ mơ màng màng, cô liền mất lý trí, thân thể nặng trịch của hắn đè nặng cô, hô hấp cũng cần tốn khí lực rất lớn. Miệng vẫn bị hắn hôn, cô liền không thể thở được, chỉ trong chốc lát, cô không khỏi bị nghẹn, hé ra khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, tay nhỏ bé mềm mại để trên thân thể của hắn tựa như nhẹ nhàng nức nở cầu xin một tiếng.
Hắn đạt được ước nguyện nên buông cô ra, nhìn cô nghiêng mặt, hơi đưa cái lưỡi thơm tho ra thở dốc từng ngụm, liền cảm thấy thú vị. Đợi sau khi cô hơi khôi phục một chút, hắn cúi đầu hôn nụ hoa mềm mại hơi nhô lên của cô, đầu lưỡi gảy nhẹ đỉnh mềm mại của cô, giọng nói của hắn có chút mơ hồ nghe không rõ, Tương Tư nằm ở nơi đó, ngón tay níu lấy ga giường dưới thân, dường như thân thể kia không phải là của cô. Không sao cả, đều không sao cả, dù sao sau khi cô bước ra bước đầu tiên, cô liền học được thản nhiên tiếp nhận.
Quý Quảng Nguyên có thể cùng một chỗ với người phụ nữ khác, khiến cô không bao giờ tin tình yêu nữa, vậy vì sao cô không thể chứ? Chỉ là một khối thể xác, ai muốn cũng có thể, huống chi hắn là ân nhân của cô, còn là kim chủ của cô.
Hơn nữa, tướng mạo hắn không tồi, kỹ xảo thuần thục, ngoại trừ có chút biến thái, cái khác đều hoàn mỹ không sứt mẻ.
“Không chuyên tâm...” Hắn bỗng nhiên cắn ngực của cô, lưu lại dấu răng ái muội ở phía trên, Tương Tư đau “a” một tiếng, cũng hút một ngụm khí lạnh, hắn lại đã lấy tay tách hai chân của cô ra...
Vừa trải qua chuyện đời, Tương Tư vẫn vừa trúc trắc vừa thẹn đỏ mặt nhắm nghiền hai mắt. Hà Dĩ Kiệt thấy cô nằm ở nơi đó, bộ dáng che mắt nhăn nhó, chỉ cảm thấy cô như vậy... thoạt nhìn cũng coi như đáng yêu, ít nhất so với một đám phụ nữ vừa nhìn thấy hắn liền trực tiếp leo lên đánh giống như ngày ngày đều động dục thì có ý tứ hơn nhiều.
Ngón tay của hắn khẽ vuốt qua lại ở trên đùi của cô như đang đánh đàn một lần rồi một lần, cơ thể vốn kéo căng của cô dần dần mềm mại xuống, trong lúc vô tình, hai chân cứng ngắc khép lại đã hơi tách ra, ngón tay của hắn lại không dừng, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn quanh rốn đáng yêu của cô. Tương Tư giơ tay lên cắn mu bàn tay mình, mặt nghiêng sang bên chôn ở trong gối, nhắm chặt mắt không để cho mình phát ra âm thanh ngượng ngùng, nhưng thân thể lại bắt đầu run rẩy lên, cô phát hiện mình sắp không khống chế được...
Hắn cười kiêu căng, trong con ngươi xinh đẹp tràn ra thần sắc ngông cuồng, một ngón tay trượt xuống từng chút bỗng nhiên không gặp trở ngại xuyên vào thân thể của cô.
Thình lình tiến vào khiến Tương Tư chợt run lên một cái, cô đột nhiên mở mắt ra, lông mi dài run rẩy, hốt hoảng nhìn hắn, sợ hãi hắn lại dùng thủ đoạn đáng sợ gì đó.
Ngón tay của hắn hơi khẽ động, chợt nhẹ rút ra, nhưng lúc rút lui ra lại cảm giác được một lực cản trở mơ hồ, khiến tròng mắt hắn tối sầm lại, bụng dưới càng căng thẳng mấy phần.
Khuôn mặt Tương Tư xấu hổ như rỉ máu, hắn lại lướt ngón tay ẩm ướt qua trước mặt cô, ái muội mở miệng: “Thật chặt, phụ nữ vừa phá nơi đó, thật là có một chút mùi vị...”
Tương Tư chịu không nổi ngôn ngữ hạ lưu của hắn nhất, xoau người kéo chăn bao bọc mình lại, hắn nhanh hơn cô một bước, kéo hai chân của cô đẩy lên trên vai, cứng rắn phát đau cường ngạnh không có chút cố kỵ thô lỗ tiến vào thân thể của cô, khiến hắn vui sướng, hầu kết hơi chuyển động, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ mơ hồ. Tương Tư còn chưa kịp phản ứng, động tác của hắn liền nhanh hơn. Hắn không dùng chút kỹ xảo nào, chỉ là thẳng đến thẳng đi đụng cô ở biên độ mạnh, hai chân của cô bị hai cánh tay có lực của hắn bóp chặt, siết ra từng dấu tay hồng hồng, môi khêu gợi của hắn vểnh lên đường cong kiên nghị, chỉ cảm thấy sung sướng nói không nên lời. Thân thể của cô siết chặt lấy hắn, giống như có một cái miệng nho nhỏ đang không ngừng mút vào, khiến hắn thoải mái hận không thể chết ở trên người của cô!
Mà Tương Tư lại dần dần có chút không chịu nổi, khớp hàm của cô dần dần không cắn chặt được, tiếng ngâm khẽ liền chậm rãi tràn ra, mà âm thanh này không thể nghi ngờ càng làm cho hắn hưng phấn, hắn càng không quan tâm ra vào nhanh hơn. Tương Tư chỉ cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình giống như đều bị hắn đụng chen chúc lại thành một đoàn, cô ôm bụng giãy dụa muốn tránh ra, hắn lại lập tức buông hai chân của cô ra, bàn tay có lực nắm eo thon của cô, cố định ở trên giường, khiến cô không thể động đậy chút nào, chỉ đành cứng rắn thừa nhận động tác kịch liệt của hắn...
Cô không thể động đậy, chỉ cảm giác mình như là một con cá bị sóng biển đẩy tới trên bờ cát, không thể quay về, chỉ có thể há miệng vùng vẫy giãy chết. Cô biết hắn trên giường khác hẳn với người thường, vào đêm đầu tiên, thiếu chút nữa làm hại cô đánh mất nửa cái mạng, nhưng đến bây giờ, cô vẫn không thể thích ứng, không nghĩ ra nhiều dục vọng như vậy của hắn là đến từ nơi nào...
Hông của cô đều sắp bị hắn bẻ gãy, trong cơ thể nóng rát đau đớn, khiến nước mắt cô liền rơi xuống. Cô nắm lấy cánh tay hắn, móng tay sắc nhọn đâm vào, lại khiến hắn đỏ bừng hai mắt, hung hăng đụng mười mấy cái. Cô đau đớn, mặt đều vặn vẹo, nhưng phía dưới lại siết chặt hơn, rốt cuộc hắn không chịu nổi, hai tay xoa ngực mềm mại của cô, lại hung hăng khiến cô ra một lần, lúc này mới gầm nhẹ một tiếng rút khỏi thân thể của cô...