"Chị, chị nhìn chằm chằm vào nơi đó xem cái gì..." Tĩnh Ngôn thấy chị nhìn không chớp mắt về phía đối diện, cái miệng nhỏ cắn ống hút hơi móp lại, cũng theo tầm mắt nhìn sang, vừa mới nhìn thấy cô không khỏi cả kinh: "Chị, là anh rể sao?"
Tĩnh Ngôn lập tức đứng lên, đập mạnh tay vào bàn, lông mày dựng đứng, nổi giận đùng đùng mở miệng nói: "Chị, thế này thật cũng quá coi thường người ta rồi... Đi, chúng ta đi qua đó, thử nhìn xem hồ ly tinh đó như thế nào!"
Tĩnh Tri còn chưa kịp ngăn lại, Tĩnh Ngôn đã tức giận nói đồng thời túm lấy tay của Tĩnh Tri, vừa lôi vừa kéo lôi cô ra khỏi nhà hàng Tây.
Chỉ trong khoảng khắc, cô từ một người phụ nữ giống như con rùa đen rụt đầu đã biến thành một người đàn bà chanh chua, vọt tới trước mặt chồng mình "Bắt gian"!
"Chị dâu?" Hai người đứng bên cạnh Mạnh Thiệu Đình liếc mắt một cái nhìn thấy cô, không khỏi sững sờ, sau đó, không khống chế nổi liển thốt thành lời, đã cực kỳ thành công thu hút sự chú ý của Mạnh Thiệu Đình.
Anh xoay người, lúc nhìn thấy cô, đáy mắt như sóng nước chẳng xao, nhưng lại lạnh buốt một mảnh: "Sao cô lại ở chỗ này!"
Tòng Vân cũng có chút giật mình nhìn cô. Tĩnh Tri nhìn thấy từ trong đôi mắt xinh đẹp kia có một chút kinh ngạc, không khỏi cúi đầu nhìn kỹ lại mình. Cô chợt nhận ra áo khoác của mình bị Tĩnh Ngôn kéo ra rộng lùng thùng, mà đầu tóc cũng đã bị rối bời, thật sự nhìn thấy chật vật tới cực điểm!
Tĩnh Tri hơi há mồm, còn chưa kịp nói điều gì, anh cũng không thèm nhìn tới cô, kéo Tòng Vân đi vào trong khách sạn: "Về nhà đi! Thật mất mặt!"
"Mạnh Thiệu Đình!" Tĩnh Ngôn lại chợt vươn tay bắt được ống tay áo của Mạnh Thiệu Đình. Mạnh Thiệu Đình xoay mặt lại, có chút bất mãn: "Tĩnh Ngôn, cô định làm gì!"
"Anh rể, sao anh lại đi tìm người phụ nữ khác? Còn giúp cô ta làm tiệc sinh nhật nữa chứ! Anh rể, anh bảo em... bảo chị của em phải làm sao bây giờ?"
Tĩnh Ngôn chữa lại rất nhanh, dĩ nhiên cô lã chã chực khóc. Nhưng Mạnh Thiệu Đình lại đẩy tay cô ra, xoay người rời đi nói không chút ấm áp: "Mang chị của cô về nhà đi, vẫn còn sợ chưa đủ dọa người hay sao?"
Đám người đi theo nhân vật chính tản đi, Tĩnh Tri đứng ở nơi đó, hiển nhiên Tĩnh Ngôn cũng sợ hãi, đưa tay lôi kéo tay của chị gái: "Chị..."
Tĩnh Tri ừ một tiếng, bỗng nhiên khóe mắt dâng lên đầy nước mắt, ào một cái, những giọt lên liền rơi xuống.
Tĩnh Ngôn hoảng sợ, cuống quít vội lấy khăn tay lau nước mắt cho chị. Nhưng Tĩnh Tri lại giơ tay ngăn lại: "Tĩnh Ngôn, chị muốn đi về một mình."
"Không được! Chị, lúc này chị làm em rất lo lắng..." Tĩnh Ngôn như vẫn còn muốn nói điều gì, Tĩnh Tri cũng đã buông bàn tay đang che mắt xuống, cô mạnh mẽ cười chua chát: "Tĩnh Ngôn, chị không sao, một mình chị đi một chút là trở về nhà thôi, em không cần thiết phải xen vào chuyện của chị đâu...."