Lại nói sau này, Mạn Quân muốn trồng hoa, trong đó có loại hoa sơn chi. Thành thói quen, hàng ngày vào lúc hoàng hôn anh thường đi dạo ở trong hoa viên, dần dần anh đã yêu loài hoa nho nhỏ trăng trắng ấy.
Hồi ức giống như trà bị đổ thêm ba bốn lần nước, dần dần trở nên phai nhạt, lâu quá nên thành xa xôi, cũng đã thành hư không. Nhưng suy nghĩ của anh vừa mới bị lôi đi một lát, đã bị “ôn hương nhuyễn ngọc” (ngọc mềm hương ngát – ý nói về thân thể người con gái đẹp nói chung) trong lòng mình nhanh chóng kéo trở về. Anh cúi mắt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mềm mại của Mạn Quân, khi đầu ngón tay anh chạm vào làn da mỏng manh thì đột nhiên cảm thấy có một trận co rút vô hình.
"Anh cảm thấy mùi hương của loại nước hoa này có vẻ không thích hợp với em..." Anh nói rồi lại ngừng lại, thật không ngờ anh lại ngửi thấy mùi hương này... Anh đã nói, sau này sẽ không nhớ tới cô nữa, sẽ quên cô triệt để, nhưng thật không ngờ, mới có một tháng trời mà xem ra anh đã lại thất bại rồi.
Mạn Quân chu cái miệng nhỏ: "Thiệu Đình... Vừa rồi sao anh lại thất thần như thế hả ?" Trước đây cô mua cái gì, Thiệu Đình cũng đều khen ngợi, vậy mà sao lúc này lại không muốn để cho cô dùng loại nước hoa này nhỉ?
"Mạn Quân, tính cách của em trong sáng mà lại hoạt bát, mùi nước hoa này quá nhạt, quá trầm, không phù hợp với khí chất của em. Anh cảm thấy loại nước hoa mà khoảng thời gian trước em dùng ở Paris ấy, rất mạnh mẽ, rất hợp với em, mùi hương này không quá nồng đậm, nhưng lại có một cảm giác rực rỡ nóng bỏng, cực kỳ tôn em lên."
Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lôi cô vào ngực mình, đặt cô ngồi vào trong lòng, một bàn tay đưa ra vòng lên trên lưng Mạn Quân, nhẹ nhàng quấn chặt lấy. Một động tác vô cùng thân thiết như vậy khiến chút tức giận nho nhỏ của Mạn Quân lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Cô khéo léo rúc vào trong lòng anh: "Thôi được, anh thích thì em sẽ dùng cái loại lâu nay vẫn thường dùng, dù sao em cũng đã mua rất nhiều quần áo đẹp, tất cả đều là để cho anh ngắm, em trang điểm thành bộ dạng gì cũng chỉ vì ý thích của anh, em sẽ nghe theo anh."
Mạn Quân ngẩng khuôn mặt tươi cười lên, Mạnh Thiệu Đình biết cô lại đang làm nũng đòi hỏi cái hôn của anh, đáy lòng mềm yếu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên... Mùi thơm của nước hoa hoa sơn chi trên người cô càng lúc càng thơm ngào ngạt. Bỗng nhiên Mạnh Thiệu Đình cảm thấy không sao dừng lại được cơn động tình ở trong cơ thể anh đã lén nổi lên...
Anh vừa hôn môi cô, vừa ôm lấy cô, nửa như đè ép xuống. Mạn Quân cúi đầu thở hổn hển một tiếng, lập tức đã trở thành một vũng nước, cô nhắm lại mắt, bờ môi động lòng người, gương mặt vui cười tràn đầy hạnh phúc. Nhịp thở của Mạnh Thiệu Đình dần dần trở nên dồn dập hơn. Dục vọng của anh vốn đang yên lặng bỗng như con sâu gặp được chất dẫn làm nó hồi phục, bùng cháy mãnh mẽ, thiêu đốt khắp cơ thể anh...
Thân thể của Mạn Quân thật xinh xắn mềm mại, thân hình cô có chút hơi giống thiếu nữ, bộ ngực xinh xắn làm cho lòng người ta thấy thương yêu. Bàn tay anh nắm lấy, động tác không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn. Đôi môi anh dọc theo cánh môi của Mạn Quân, từng chút, từng chút một, trườn bò xuống bên dưới, lướt qua cái cằm tinh tế, khéo léo lướt qua nơi xương quai xanh, lướt qua bộ ngực trắng mịn mà mềm mại, dừng lại ở điểm lúc này đã bắt đầu đỏ bừng. Thế nhưng, thốt nhiên trong đầu Mạnh Thiệu Đình lại xuất hiện bộ dáng của một người con gái ở dưới thân anh...
Động tác của anh đột nhiên cứng đờ, giống như bị người ta túm lấy đầu, hắt nước lạnh vào vậy, dục vọng vốn đang rất mãnh liệt bỗng nhiên như bị ai đó dùng một sợi dây nhỏ, nhanh chóng thít chặt lại, rồi sau đó liền dần dần trở lại như cũ...
Mạn Quân kinh ngạc mở to mắt, bởi vì e lệ, nên lông mi của cô khẽ chớp chớp như đang trách hỏi, nhìn người đàn ông ở trên thân mình. Nhưng cặp lông mày của anh đã nhíu chặt lại, trên mặt anh không còn thấy thần sắc dịu dàng say lòng người nữa, thay vào đó là vẻ mặt nặng nề u ám lẫn mờ mịt khiến người ta nhìn mà trong lòng thấy hoảng sợ...
"Thiệu Đình?" Mạn Quân khẽ gọi tên anh, giọng nói mềm yếu của cô không đủ sức kéo tâm trí anh đang chìm sâu trong vực thẳm thoát ra ngoài...
"Thiệu Đình?" Bỗng nhiên Mạn Quân cảm thấy sợ hãi không nói nên lời. Cô cao giọng hơn, khi nói đến âm cuối lại bắt đầu khẽ run rẩy. Suốt khoảng thời gian yêu nhau, dường như vẻ mặt này không phải là lần đầu tiên anh để lộ ra ...
Đang mải suy nghĩ, đột ngột bị tiếng gọi của cô kéo lại, trong lòng Mạnh Thiệu Đình đột nhiên bùng lên ngọn lửa giận dữ mạnh mẽ. Anh đột nhiên đứng dậy, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, trên thân người không mảnh vải che phủ, làn da màu đồng lóe lên vẻ sáng bóng mê người, lớp cơ trên mặt lộ rõ vẻ lạnh nhạt không muốn bị chút trói buộc nào. Anh chỉ để lại cho Mạn Quân một bóng lưng vừa lạnh lùng vừa xa cách như vậy, khiến Mạn Quân không khỏi nổi lên nỗi sợ hãi...
"Thiệu Đình, anh làm sao vậy?" Từ trước đến nay, Mạn Quân rất sợ anh, bởi vì khoảng thời gian gần đây anh đối xử với cô rất tốt cho nên cô mới tự cho phép mình dám buông thả làm nũng anh. Nhưng một khi anh tức giận hoặc khi tâm tình không tốt, Mạn Quân lại sợ đến mức không dám thở mạnh...
"Mạn Quân, em ra ngoài trước một chút có được không? Anh muốn được yên tĩnh một lát." Mạnh Thiệu Đình cố kìm chế lại sự tức giận. Mạn Quân vô tội, người có lỗi là anh, là người phụ nữ đáng chết kia!
Mạn Quân giật mình, nặng nề nhìn bóng lưng của anh, không cần phải nhìn thấy mặt, cô cũng biết, giờ phút này biểu cảm của anh dọa người biết bao nhiêu... Mạn Quân nhẹ nhàng gật đầu; "Thiệu Đình, nếu có việc gì thì hay gọi em nhé, em ở ngay bên ngoài thôi."
Cô cầm lấy quần áo, khoác lên mình mà có chút khuất nhục, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chẳng lẽ đây là do loại nước hoa mà cô mới mua hôm nay sao? Xem ra... Từ lúc cô dùng loại nước hoa này, chỉ một khắc sau vẻ mặt của anh cũng đã có chút khác thường rồi...
Mạn Quân mặc xong quần áo liền đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn Mạnh Thiệu Đình, cô thấy anh đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ngay cả một chữ dư thừa với cô cũng không có. Trong lòng cô không khỏi nổi lên một trận chua xót, từ khi ở cùng với nhau đến bây giờ, thái độ của anh đối với cô xem ra rất có quy củ, số lần bọn họ làm loại chuyện kia không phải là ít, nhưng cô vẫn luôn cho rằng tình cảm của anh đối với cô không được mãnh liệt lắm...
Mạn Quân không trách anh, cô vẫn luôn tự biết bản thân mình rất giống một đứa trẻ con, đến ngay cả thân thể này, cũng chỉ như một cô bé con mới dậy thì vậy, anh không thích cũng là điều đương nhiên.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Mạnh Thiệu Đình biết Mạn Quân đã đi ra ngoài, từ trước đến nay, khi anh nổi giận, cô rất biết điều, cực kỳ yên tĩnh.
Chậm rãi xoay người trở lại, bỗng nhiên anh nặng nề đá một phát vào chiếc bàn trà, ngay lập tức chiếc bàn trà liền lật nghiêng, ly chén hỗn độn rơi xuống trên đất, nhưng anh vẫn làm như không nhìn thấy vậy, cặp chân dài bước qua đống hỗn độn ở trên đất... Phó Tĩnh Tri, cô đấy... Mẹ kiếp, sao cô lại giống như âm hồn bất tán vậy, sao cô cứ cuốn lấy tôi thế hả ?