Đêm đã khuya, mà trong phòng ngủ lớn như vậy, lại có người phụ nữ cúi đầu ôn nhu thở gấp, quấn quýt với người đàn ông đầy lửa nóng gầm nhẹ. Trên giường lớn màu trắng, một thân thể đàn ông to lớn tráng kiện đè ép một người phụ nữ tóc dài xõa tung, đường cong thân thể rắn chắc của người đàn ông lưu loát và mê người, trên da thịt màu mật ong tràn ngập mồ hôi, trượt xuống từ bắp thịt rắn chắc trên lưng, dung hợp một chỗ trên da thịt nhãn nhụi như pho mát của người phụ nữ phía dưới...
Vóc người của anh rất cao lớn, che đi phía dưới, chỉ thấy cánh tay tuyết trắng non mịn của người phụ nữ, và đôi chân mảnh khảnh như con rắn vòng quanh hông của anh. Màu da của anh là màu cổ đồng khỏe mạnh, mà màu da của cô lại là trắng nõn giống như ngọc thạch xinh đẹp, hai loại màu da hoàn toàn khác nhau lại vô cùng hài hoàn quấn cùng một chỗ, tràn đầy xinh đẹp và kích thích...
Mạnh Thiệu Đình đỏ mắt, lực đạo giống như chà đạp, muốn yêu thương người phụ nữ dưới thân. Tĩnh Tri dần dần chịu đựng không được, tiếng khóc trầm thấp vỡ nát và kiềm chế quanh quẩn ở bên tai của anh, khiến anh đau lòng hôn nước mắt của cô, nhẹ nhàng dỗ bên tai cô từng tiếng một...
Cô lại lắc lư thân thể, mở to hai tròng mắt lấp lánh như ánh sáng nhỏ trừng anh, trong lúc đó cổ họng lại không thể khống chế được, phát ra tiếng ngâm khẽ làm cho lòng người dao động...
Cô cảm giác xương cốt toàn thân mình đều muốn rời ra từng mảnh, chỉ là lắc lư theo động tác của anh, không thể suy nghĩ, cũng không thể nhúc nhích, chỉ không ngừng phát ra tiếng rên rỉ êm tai...
“Tĩnh Tri... Có thích hay không?” Anh cúi đầu, hôn lên tuyết trắng nhô lên của cô, lại khàn giọng hỏi: “Anh thích phần lễ vật này...”
Trong đầu cô ầm một tiếng nổ tung, gần như xấu hổ hận không thể chui vào trong máu thịt của anh, mà anh vẫn điên cuồng và rất nóng bỏng. Ở một đêm giao thời giữa năm mới và cũ kia, biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn...
Cô không biết mình té xỉu lần thứ mấy, lại tỉnh lại trong va chạm điên cuồng như vậy lần thứ mấy, chỉ là thỉnh thoảng mở mắt trong lúc hỗn loạn kia, cảm giác được anh hung hăng va chạm, khiến cô cảm giác mình giống như đều tan nát trong sự lay động đó, nhưng tay chân lại không có một chút khí lực, đẩy không ra, đá không được...
Mạnh Thiệu Đình đầm đìa mồ hôi, cúi đầu xem xét thân thể nho nhỏ mềm nhũn thành một đoàn kia, mặt mày lộ ra vẻ đắc ý vừa lòng và kiêu ngạo. Anh đau lòng cho cô, vẫn dùng hai tay giữ lấy thân thể của cô, để cho cô có không gian nho nhỏ để thở dốc, nhưng vẫn mặc kệ cô đáng thương cau mày, cắn môi, hoặc len lén cắn nhẹ hoặc cắn mạnh anh...
Nhưng cô làm sao cũng không thể trốn thoát, anh nhớ cô, thương cô nhiều năm như vậy, hao hết tâm tư, gần như giày vò bản thân ra từng mảnh mới khiến cô hồi tâm chuyển ý, sao anh có thể đơn giản buông cô ra? Coi như là hàng đêm sênh tiêu, đòi hỏi trăm xoay ngàn chuyển như vậy, anh cũng cảm thấy không đủ!
“Thiệu Đình... Mệt mỏi quá...” Tới cuối cùng, cô vẫn thật sự cầu khẩn, trong tròng mắt ẩn ẩn chứa lệ, tội nghiệp nhìn anh, khiến lòng anh đều mềm nhũn, nhưng vẫn cúi đầu hôn cô, khuyên dỗ: “Chờ anh một lát nha bảo bối... sắp xong rồi...”
Cô thỉnh thoảng nghẹn ngào, nhưng lại phát ra tiếng ngâm rên trầm thấp dưới động tác quấy phá của anh. Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy trước mắt lóe ra từng mảnh ánh sáng trắng, cao trào qua đi, trong phòng tràn ngập yên tĩnh. Cô thật mệt muốn chết rồi, được anh ôm vào trong ngực, còn chưa kịp dọn dẹp liền mờ mịt chìm vào giấc ngủ...
Anh hơi nghỉ ngơi một lát, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy cô, lấy khăn giấy mềm nhẹ nhàng chà lau thân thể cho cô. Cô ngủ rất say, vùi ở trong ngực của anh không nhúc nhích. Anh nhìn cô ở trong bóng đêm, mặt mày như họa, yên tĩnh và ấm áp, giống như tất cả hạnh phúc một đời đều chỉ là một vẻ mặt, một ý cười nơi khóe mắt cô.
Năm mới vừa qua khỏi ba ngày, Tĩnh Tri và Bình Bình liền đi sân bay chuẩn bị đưa Phi Đồng đến Australia. Cả một đường, Phi Đồng đều không vui, thẳng đến giây phút trước khi lên máy bay, cuối cùng vẫn thật sự ôm cột nhà lớn trong sân bay khóc kêu, sống chết không muốn đi.
Nước mắt Tĩnh Tri cũng rơi xuống theo, cô biết Phi Đồng nhớ Thiệu Hiên, thế nhưng Thiệu Hiên xuất ngoại từ năm trước, cho tới bây giờ cũng không có một chút tin tức. Cô thật sự có chút oán anh, dù cô có trăm sai vạn sai, thế nhưng Phi Đồng không có lỗi gì? Sao anh đến con trai cũng không thèm gặp chứ?
Bình Bình cũng khóc, oán hận mở miệng; “Cũng không biết rốt cuộc Tam thiếu gia đi làm cái gì, dù không trở lại, tốt xấu gì cũng phải gọi điện thoại...”
Phi Đòng vừa nghe, oa một tiếng khóc càng lợi hại hơn, Tĩnh Tri dịu dàng khuyên bảo một lúc lâu, tới cuối cùng, vẫn là Mạnh Thiệu Đình tranh thủ thời gian, vội vàng chạy tới ôm thằng bé dịu dàng dụ dỗ thật lâu, nó mới thút thít ngừng tiếng khóc, không cam không nguyện theo Tĩnh Tri và Bình Bình lên máy bay. Mạnh Thiệu Đình cũng bảo An Thành an bài một ít thuộc hạ có thân thủ tốt đi theo bọn họ. Lần này anh không có đi, anh lo lắng nếu mình cùng rời đi, Mạnh Thiệu Tiệm sẽ không bị kiềm chế, động tay động chân gì đó ở sau lưng, đến lúc đó khó lòng phòng bị. Không bằng để anh tạm thời ở lại trong nước, vậy thì anh cả tự nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nữa bệnh viện truyền đến tin tức, cha cũng bệnh mấy ngày nay rồi ...