Cho tới bây giờ, Mạnh Thiệu Tiệm hắn có cái quyền gì ở Mạnh thị chứ? Nếu nói lúc trước, hắn còn tồn tại mấy phần tình nghĩa anh em, không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng chuyện cho tới bây giờ, đã bị một câu nói của nó làm cho không hề có đất đặt chân. Nếu hắn còn chần chừ nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị Mạnh Thiệu Đình đuổi tới nước ngoài thôi. Một phần gia nghiệp thật tốt, hắn lại chỉ có thể coi chừng một phần đất đai sống qua ngày thôi sao. Cùng là con cháu nhà họ Mạnh, hắn còn là con trai trưởng, dựa vào cái gì lại bị nó đè ở phía dưới chứ?
Mạnh Thiệu Tiệm nghĩ tới đây, lệ khí nơi đáy mắt càng sâu. Nếu không dựa vào từ trên xuống dưới công ty còn cho hắn mấy phần thể diện, cũng có mấy tâm phúc cực kỳ trung thành đi theo lôi Mạnh Thiệu Đình xuống ngựa. Qua ít ngày nữa, khi nó thành công thu mua lòng người, hắn càng không có đất đặt chân rồi!
Nghĩ một chút, không khỏi nghĩ đến tin tức tâm phúc nằm vùng ở chỗ Mạnh Thiệu Đình của hắn đưa tới. Phó Tĩnh Tri trở về thành phố C lâu như vậy, mới vừa gặp mặt Mạnh Thiệu Đình một lần. Nên đi thành phố C một chuyến, hơn nữa nói không chừng sau này sẽ phải đi nhiều thêm mấy lần.
Tình cảnh của Thiệu Hiên ở nước Mỹ càng ngày càng không tốt, ngược lại có thể tạm thời ném ở một bên. Hơn nữa thời gian trôi qua lâu như vậy, hình như cha đã không còn đề phòng hắn như lúc trước. Mà từ lần sự kiện kia, mặc dù Tống Cảnh cũng chưa hoàn toàn làm theo phân phó của hắn, nhưng cũng không có tính sai chuyện. Có lẽ qua không bao lâu nữa, hắn cũng nên tạo một cơ hội để cho Thiệu Hiên về nước, nhưng phải nắm tốt thời gian lần trở về nước này của nó.
Muốn để khi mầm móng si tình của lão nhị làm sao cũng không nỡ buông tay, sẽ lần nữa thả ra một con sói khác, đến tranh con dê con này.
Một năm không thấy, còn không biết hiện tại Phó Tĩnh Tri có bộ dáng gì rồi.
Hắn còn nhớ rõ một năm trước lúc cô rời đi, hắn đang xử lý chuyện khó giải quyết kia, chưa từng gặp mặt cô lần cuối cùng. Mà một năm này, hắn lại vội vàng
tranh ngoài sáng trong tối với Thiệu Đình, có mấy lần lại muốn mang quân cờ Tĩnh Tri này ra, nhưng nghe tâm phúc kia nói, Mạnh Thiệu Đình thật giống như thực sự không có gì lưu luyến với Phó Tĩnh Tri. Từ trước đến nay, hắn làm việc đều cẩn thận, không có chuẩn bị chu đáo thì hắn tuyệt đối không chịu tùy tiện ra tay.
Biết Mạnh Thiệu Đình này khoảng ba mươi năm, từ trước đến nay hắn biết người em trai này của mình có bao nhiêu duyên tốt với phụ nữ, mà trong xương lại có bao nhiêu bạc tình. Nếu nó quả thật yêu sâu đậm Phó Tĩnh Tri, lúc trước chắc chắn sẽ không chịu buông tay, coi như là nhịn đau buông ra, cũng lập tức tìm tới cửa sau khi Phó Tĩnh Tri bị vấp ngã trở về nước từ California. Nhưng nó chưa bao giờ hao tổn một chút tâm tư nào trên người cô, quả thật khiến hắn có chút hoang mang.
Dồn ép chuyện đến nóng nảy, không chừng sẽ làm phản tác dụng. Hắn án binh bất động, nhưng ngược lại để cho hắn ngửi được một chút gió thổi cỏ lay.
Thiệu Đình không chủ động, hắn làm anh cả, chẳng phải là nên chế tạo chút cơ hội chủ động cho nó sao?
Nghĩ thế, đôi mắt hắn dần dần tràn ngập ý cười thâm thúy. Xem ra trời cao đóng một cánh cửa của hắn, nhưng lại mở ra một cánh cửa sổ cho hắn, cô thật đúng là phúc tinh của hắn.
Chỉ là, nếu hai người bọn họ lại quấn quýt cùng một chỗ, tránh không được thân mật da thịt. Thỉnh thoảng hắn nhớ tới, vẫn sẽ cảm thấy tâm có chút đau nhói. Nhưng đại trượng phu làm việc, không nên câu nệ tiểu tiết. Đợi đến cuối cùng, thắng làm vua thua làm giặc, hắn muốn một phụ nữ, không phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?
Về phần hiện tại, cô vẫn nên tiếp tục phát huy tác dụng quân cờ của cô đi.
************************************************************
Sau khi Tĩnh Tri trở về từ thành phố A, ngày hôm sau liền mang giấy khai sinh của bánh bao nhỏ nhập hộ khẩu. Kỳ thực tình huống của bánh bao nhà cô
cũng không phải là rất nghiêm trọng, theo cảnh sát nhân dân hộ tịch giải thích, bánh bao nhỏ nhà cô không tính là con riêng. Bởi vì cô ly dị, nên nhiều nhất cũng chính là đứa bé gia đình đơn thân. Lúc này Tĩnh Tri mới thở dài một hơi, lại âm thầm xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình. Nhưng dù sao cô là một thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ chưa từng tiếp xúc đến mấy thứ này, mặc dù cô ở nhà họ Phó cũng không phải là được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng là sống an nhàn sung sướng, không biết khó khăn của dân gian, chưa từng hiểu được sinh đứa nhỏ sẽ có nhiều chuyện phiền phức như vậy?
Giải quyết xong vấn đề hộ khẩu của bánh bao nhỏ, Tĩnh Tri liền cảm giác tảng đá lớn trong ngực mình hoàn toàn rơi xuống. Chỉ là lần này gặp Mạnh Thiệu Đình, ánh mắt của anh rất kỳ quái, làm cho Tĩnh Tri không an tâm. Người này luôn luôn xuất quỷ nhập thần, chẳng may tà tâm lại không chết đuổi tới cửa, cô và bánh bao nhỏ là cô nhi quả phụ, còn không phải để mặc anh chà dẹp bóp tròn ư?
Ngẫm lại, trong lòng Tĩnh Tri liền chua xót khổ sở một trận. Mắt nhìn thấy cô cũng hai mươi tám, qua năm nữa sẽ là hai mươi chín rồi, khẩu vị của anh không nặng như vậy chứ?
Không ngờ bên này Tĩnh Tri chờ đợi lo lắng qua một tháng, nhưng hoàn toàn không thấy được bóng dáng của Mạnh Thiệu Đình. Cô dần dần an tâm, nhưng lại nhịn không được tự giễu chính mình đa tình. Một năm trước người ta đã nói buông tay, không dây dưa với cô nữa, cô dựa vào cái gì còn muốn cố chấp cho rằng Mạnh nhị thiếu gia người ta còn nhớ mãi không quên cô chứ?
Cô cũng không phải là mỹ nữ gì đó! Cô còn nhớ rõ khi Mạnh Thiệu Đình mắng cô, nói thật sự không có một chút hứng thú nào với người phụ nữ như cô.
Tĩnh Tri thở dài, nhưng nhịn không được nhìn nhìn chính mình trong gương. Vóc người của cô chưa biến dạng, trên mặt cũng không có tàn nhang, thoạt nhìn vẫn như là khoảng hai mươi tuổi, cũng không có tệ như anh nói đâu.
Thu thập thỏa đáng ra cửa đón xe đến cửa hàng đàn. Còn chưa xuống xe buýt, liền nhìn thấy một đám người bên ngoài cửa hàng đàn của mình. Ngực Tĩnh Tri căng thẳng, xe còn chưa có dừng hẳn, cô liền nhảy xuống, chen vào giữa đoàn
người. Lại thấy được mấy người nam nữ mặc đồng phục đang nhìn ngó cánh cửa đang khóa của cô.
Tĩnh Tri giật nảy mình, vội vàng chen qua hỏi. Những người đó liếc nhìn cô một cái, trực tiếp móc thẻ ngành ra: "Cô là bà chủ nơi này?"
"Đúng, là tôi. Xin hỏi có chuyện gì không?" Trên trán Tĩnh Tri đổ mồ hôi, trong đầu rất nhanh xoay quanh, nghĩ hình như mình chưa từng làm chuyện phạm pháp mà.
"Chúng tôi là cục công thương, ngày hôm qua nhận được điện thoại tố cáo, nói nơi này của cô có hành vi giao dịch không hợp pháp. Mời cô mở cửa, để chúng tôi đi vào kiểm tra một chút."
"Hành vi giao dịch không hợp pháp? Mọi thủ tục tôi đều có đầy đủ hết, vẫn thành thật buôn bán, lúc nào thì có hành vi giao dịch không hợp pháp chứ?"
Tĩnh Tri vừa nghe liền giận, cô chưa từng trốn thuế, thủ tục nên làm thì cô cũng đã làm toàn bộ. Từ trước đến nay việc buôn bán của cô luôn công bằng, danh tiếng ở đây cũng không tồi, lúc nào thì xảy ra chuyện không giải thích được như vậy?
"Cô họ Phó đúng không? Phó tiểu thư, ngày hôm qua có một vị Triệu tiên sinh gọi điện thoại tố cáo, nói là mấy tháng trước mua một cây đàn dương cầm ở đây, nói là hàng nước ngoài tốn khoảng mười vạn. Thế nhưng lúc này mới qua hai tháng, liền xảy ra một đống vấn đề. Tìm người trong ngành tới coi, đàn dương cầm kia hoàn toàn đều là đàn làm từ phế phẩm, sau khi làm mới lại, dán thương hiệu để bán ra giá cao. Phó tiểu thư, cô đã cấu thành tội lừa gạt với người tiêu thụ, chúng tôi có quyền cưỡng chế kiểm tra đàn của cô, mời cô phối hợp với công việc của chúng tôi."
Những lời này nói xong, cả người Tĩnh Tri gần như đều bối rối. Cô là đại lý hai thương hiệu nổi tiếng, đều là cung cấp từ con đường chính quy, làm sao sẽ xuất hiện tình huống như vậy?
Cô nói ra mấy loại trường hợp, nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng vẫn không thể không mở cửa hàng đàn ra. Những người đó sau khi kiểm tra một phen, mới xác định dương cầm trong cửa hàng của cô đều là chính phẩm, thế nhưng hàng phế phẩm xuất ra từ cửa hàng của cô lại là chuyện ván đã đóng thuyền.
Vì người mua đàn đồng ý bồi thường giải quyết riêng, Tĩnh Tri bồi thường một khoản tiền lại bồi thường một cây dương cầm mới, lúc này mới ép chuyện này xuống. Chi phí cục công thương phá hoại ngược lại khiến đầu của cô kéo căng, từ khi chuyện này truyền ra ngoài, sinh ý của cô xuống dốc không phanh. Ngay cả thương hiệu cung ứng lấy lý do cô bôi nhọ thương hiệu, hủy bỏ quyền đại lý của cô. Tĩnh Tri chống đỡ nửa tháng, bất đắc dĩ đành phải đóng cửa. Sau khi về nhà tính toán một phen, mới phát hiện làm chuyện buôn bán này hơn nửa năm, không chỉ không kiếm được tiền, ngược lại còn mất một khoản không nhỏ.
Không có nguồn kinh tế, Tĩnh Tri lập tức cảm thấy có chút trứng chọi đá. Cô có thể ứng phó một chút, nhưng bánh bao nhỏ lại không thể ủy khuất theo cô.
Mua hơn mười mấy tờ báo, cũng chẳng có bao nhiều nghề cùng ngành của cô. Đi phỏng vấn mấy lần, người ta nghe nói cô có con mới hơn một tuổi, đều uyển chuyển cự tuyệt cô.
Sau khi bôn ba tròn một tuần, cả người Tĩnh Tri đều gầy một vòng, cũng không tìm được công việc thích hợp.
Lại là một ngày không công mà lui, Tĩnh Tri kéo hai chân, mặt ủ mày chau. Đến Tô Mục mà cô rất thích nhào tới ôm cô, cô cũng không có hứng thú đùa giỡn. Chị Tần hàng xóm thấy bộ dáng cô như vậy, trong lòng biết cô phiền não chuyện công việc, tới gần hỏi: "Không bằng em đi tới siêu thị bên ngoài tiểu khu chúng ta thử một chút? Chị có cháu họ làm quản lý ở nơi đó, dù sao vẫn tốt hơn em cứ ở trong nhà. Tĩnh Tĩnh, không bằng em suy nghĩ một chút đi?"