Mục lục
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Một loại quyến rũ đan xen giữa mị hoặc và thanh thuần, người chưa từng thấy qua sẽ vĩnh viễn không biết đây là đầu độc khó lường cỡ nào với đàn ông.

"Không... Van anh..." Tĩnh Tri liều mạng muốn rút tay về, nhưng anh lại càng thêm tà ác đè lại tay nhỏ bé của cô, ép cô cầm anh.

"Em thử hỏi nó có đáp ứng hay không?" Anh cười xấu xa, động tác dưới tay càng không ngừng lại, hai ba cái liền cởi bỏ toàn bộ quần áo của hai người. Hơi thở của anh dồn dập, lúc tiếp xúc một chỗ với da thịt nóng hổi của cô, anh gần như là thỏa mãn run lên một cái. Mà bàn tay khẩn trương của cô chợt buộc chặt, anh lập tức cắn hàm răng, đưa tay vỗ một cái lên vú vểnh cao của cô: "Đừng dùng lực lớn như vậy, em muốn mưu sát chồng à?"

Con ngươi xinh đẹp của anh đảo qua cô, thấy rất cô đáng thương, toàn thân đều đang phát run, nhịn không được yêu thương hôn bả vai của cô, "Ngoan, đừng lo lắng, đây không phải là có vách ngăn sao, không ai nhìn thấy được đâu?"

"Em... em không... em không ở trong này..." Toàn thân Tĩnh Tri đều đang run rẩy, cô dự cảm chính mình trốn không thoát, thế nhưng lại liều mạng không muốn biểu diễn tiết mục như vậy với anh ở trên xe. Anh cũng quá nóng lòng, cô hoàn toàn không có chuẩn bị cho tốt!

Cô nghĩ lúc này cảm giác mình như là cô gái hiền lành đáng thương bị ép buộc, không cách nào phản kháng được sự bá đạo của anh.

Anh nhíu chặt mày, vừa vuốt ve toàn thân của cô, vừa lưu luyến hôn khóe môi cô, thì thào dụ dỗ; "Bảo bối, anh không nhịn được, em không đáp ứng anh, anh liền không sống nổi..."

Bàn tay anh dần dần chuyển từ sau lưng của cô lên trước vú, ấn thân thể của cô ép vào trong lòng, anh gần như đã cảm giác được mềm mại của cô...

"Không..." Giọng nói của cô đều sắp đứt đoạn, bàn tay đẩy ngực của anh lại giống như không có tác dụng, ngược lại còn đốt chút lửa.

Anh cúi đầu truy đuổi ngón tay của cô, môi dán sát vào bụng ngón tay của cô, nhẹ nhàng mút hôn, đầu lưỡi lại vòng tới vòng lui trên ngón tay của cô. Tĩnh Tri chỉ cảm thấy một trận tê dại nói không nên lời, không biết xông ra từ nơi nào, rất nhanh quấn quanh toàn thân của cô. Giữa hàm răng cô phát ra tiếng rên ngâm trầm thấp, bỗng nhiên giống như bị người rút đi xương cột sống, xụi lơ ở trong ngực của anh...

"Bảo bối đừng sợ, rất nhanh, rất nhanh thôi..." Anh không phải không có lòng tin với cô, mà là lần này thực sự không có cách nào cậy mạnh. Anh dự cảm bây giờ nếu mình vẫn không đánh hạ thành trì, liền sẽ tước vũ khí đầu hàng .

"Không..." Tĩnh Tri chỉ cảm giác nơi cổ họng của mình phát ra tiếng ô ô trầm thấp, mà thân thể của cô đã bị anh hơi nâng lên một chút, một tia ràng buộc cuối cùng bị anh kéo đứt, rốt cuộc giữa hai người bọn họ không còn có một chút trở ngại...

"Mạnh Thiệu Đình!" Tĩnh Tri gần như muốn thét chói tai ra tiếng, cô cảm giác được anh đốt cháy gắt gao thân thể của cô.

Thân thể anh khó chịu gần như muốn nổ tung, nhưng vừa thấy cô khóc, không thể không gắt gao cắn răng, cúi đầu hôn cô, hôn một lần liền dỗ một lần "Ngoan, Tĩnh Tĩnh ngoan, anh cam đoan chỉ một lát, một lát thôi được không?"

Anh vuốt ve mỗi một chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô, anh hôn môi của cô, hôn mí mắt hơi mỏng của cô, hôn mũi xinh xắn của cô, lại hôn mềm mại nhô lên của cô. Lúc cô khóc hu hu, liền bị anh hôn đến choáng váng, thắt lưng có lực của anh bỗng nhiên hung hăng một cái, không chút do dự xỏ xuyên qua cô!

"A -- Mạnh Thiệu Đình!" Cô kêu một tiếng ngắn ngủi, công kích đột nhiên xuất hiện làm cho cô đau đến lập tức khóc lên, cô cúi đầu hung hăng cắn lên vai

của anh, nước mắt lại tách tách rơi xuống. Cô thở gấp, tay nhỏ bé tàn bạo cào loạn trên lưng anh, cào ra vài vết máu chói mắt, lại làm cho anh càng thêm khát máu...

Bàn tay anh đặt ở bắp chân cô, ép buộc cô dán sát một chỗ với anh. Hơi thở nóng bỏng lượn lờ ở cần cổ của cô, nơi cổ họng của cô ẩn ẩn gầm nhẹ nhưng lại rất gợi cảm. Thắt lưng có lực di chuyển rất nhanh, khiến thân thể của cô chống đỡ trên đầu gối của anh nhảy bật lên không ngừng. Thống khổ than nhẹ cũng trở nên đứt quãng run rẩy, mà tay anh lại có lực như vậy, ấn cô đến không thể động đậy được một chút nào, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Cô vẫn chặt chẽ như cũ, anh chỉ cảm giác mình như là bị một đôi tay nhỏ bé mềm mại bao bọc chặt lại, lực đạo trên tay kia còn không ngừng buộc chặt, tựa như muốn ép anh tước vũ khí đầu hàng. Anh cố gắng ổn định tâm tình, vừa động nhưng cũng không quên an ủi hôn cô, mà bàn tay cũng không nhàn rỗi châm lửa ở trên khắp thân thể cô. Không biết tới khi nào, cô như mất đi lý trí, dưới sự luận động của anh, cô nhắm mắt lại, ngón tay xen vào trong mái tóc đậm màu của anh, gắt gao kéo chặt, ép anh ngưỡng mặt lên, trong miệng phát ra âm thanh kêu đau trầm thấp...

Anh hé mắt nhìn cô, thấy trên mặt vốn thanh tú sạch sẽ của cô hiện đầy ửng hồng khả nghi, cô tựa như đang liều mạng áp chế chính mình, nhưng lại không khống chế được, hé mở cái miệng nhỏ nhẹ nhàng than nhẹ. Anh cực kỳ yêu bộ dáng lúc này của cô, biết cô luôn luôn nội liễm trầm tĩnh, ngay cả trước đây lúc vợ chồng thân mật, cô cũng chưa bao giờ buông thả, càng không nói đến lộ ra vẻ mặt như vậy. Mặc dù cô vẫn tận lực áp chế khoái cảm của mình, nhưng như vậy đã xem như là tiến bộ không ít ...

Ai nói là đàn ông điều khiển phụ nữ, lúc này cô gái nhỏ ngồi ở trên người của anh, mềm mại không xương leo lên anh, di chuyển theo động tác của anh, trong miệng rên ngâm đứt quãng, gần như là muốn mạng của anh!

Cô mới là người nắm giữ số phận của anh, cô nắm chặt anh ở trong lòng bàn tay, nắm chặt gắt gao. Anh sống hay chết, chẳng qua là do một câu nói, một biểu tình của cô.

Cô chỉ cần như vậy, chỉ cần nhìn anh quyến rũ như vậy, chỉ cần có chút lẳng lơ gọi anh là Thiệu Đình, chỉ cần rên ngâm như vậy, anh thực sự thà rằng không chút do dự chết vì cô, đương nhiên là chết ở trên người của cô...

"Thiệu Đình... A, anh chậm một chút... ư --" Hai tay cô bỗng nhiên trượt xuống từ trong mái tóc đen nhánh của anh, như là con báo nhỏ leo lên sau lưng anh, cào ra vài vết máu chói mắt trên lưng bóng loáng của anh. Đau đớn kéo tới, nơi cổ họng Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên phát ra tiếng gầm nhẹ, anh chỉ cảm thấy mềm mại anh cầm chợt nhanh chóng co rút, gân mạch trên trán anh cố nhảy lên mấy cái, thắt lưng chợt dùng sức, khớp hàm cắn chặt phun ra vài tiếng gầm nhẹ. Anh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, mổ hôn lung tung trên mặt của cô, sau đó chôn mặt ở trong cần cổ lộ ra hương thơm của cô, thở dốc từng ngụm...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK