Thẳng đến buổi trưa hôm nay, Tĩnh Tri chuẩn bị dỗ bánh bao nhỏ ngủ trưa, liền nhận được điện thoại khẩn cấp của thủ trưởng.
"Tôi không đi, tôi xin nghỉ. Lại nói, đó vốn cũng không phải là chuyện của tôi." Tĩnh Tri nắm điện thoại, trong lòng cực kỳ bất mãn. Không cần đoán cũng biết, Mạnh Thiệu Đình lại thay đổi biện pháp ức hiếp cô, nhưng cô không muốn nhúng tay vào những chuyện này nữa. Nếu như anh thật sự bởi vì cô không đi mà không ký hợp đồng với công ty, cô chỉ có thể xem thường anh từ đáy lòng.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, lại giống như mơ hồ nghe được một ít âm thanh ầm ĩ. Một lát sau, ngay lúc Tĩnh Tri chuẩn bị cúp máy, giọng nói của Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên vang lên ở bên trong.
"Tĩnh Tĩnh, em làm sao vậy? Tôi nghe Trần tiên sinh nói em xin nghỉ một tuần, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng nói của anh thực sự rất êm tai, đặc biệt lúc đang nói lời quan tâm người khác, Tĩnh Tri hơi hạ mi mắt, nhẹ nhàng nắm ngón tay: "Tôi không sao, tôi chỉ là có chút không thoải mái, không muốn ngồi xe đi xa nhà..."
Mạnh Thiệu Đình nghe được giọng nói thật thấp của cô truyền đến, có chút nhỏ nhẹ, lại đặc biệt ôn nhu dễ nghe, anh không khỏi nhẹ giọng: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện bên này không cần em bận tâm."
Anh nói xong, không đợi cô mở miệng liền cúp điện thoại. Tĩnh Tri nắm di động, phát ngốc một hồi. Cô bỗng nhiên cười tự giễu một tiếng, ném sạch một chút xíu xúc động trong lòng. Dù cho anh nói chuyện ôn nhu như thế nào đi nữa, lại giả vờ thân thiết như thế nào đi nữa, cô cũng không muốn tiếp xúc gần với anh, sẽ có bất kỳ dây dưa gì với anh nữa.
Đợi sau khi Tĩnh Tri bắt đầu đi làm, lập tức nghe nói công ty bàn thành một cuộc buôn bán lớn, từ trên xuống dưới đều tràn đầy hài lòng. Ông chủ còn nói cuối năm nay ai cũng sẽ được phát hai phần tiền thưởng cuối năm, mặc dù Tĩnh Tri biết nguyên do trong đó, nhưng cũng tràn đầy cao hứng. Mặc kệ thế nào, anh không có bởi vì cô làm anh tức giận mà giận chó đánh mèo với người khác. Điểm này, trong lòng cô vẫn tán thưởng từ đáy lòng.
Buổi trưa lúc ăn cơm, thủ trưởng đột nhiên gọi Tĩnh Tri lại. Sau khi nói chuyện một phen, Tĩnh Tri mới hiểu được. Hóa ra từ lần trước sau khi thủ trưởng nghe nói cô không có bạn trai, liền bắt đầu giúp mình giật dây bắc cầu. Lần này ông ta gọi cô lại, chính là nói cho cô biết, mọi mặt điều kiện của một đồng nghiệp họ Trương ở phòng kế hoạch trong công ty đều rất tốt. Hơn nữa ông còn đi dò xét ý, người đàn ông trẻ tuổi tên Trương Dương kia có ấn tượng rất sâu với cô, nói gần nói xa là rất có cảm tình.
Tĩnh Tri vừa nghe liền nóng nảy, cô còn mang theo đứa nhỏ đấy, nói chuyện yêu đương gì chứ?
"Trần tổng, hiện tại tôi không muốn suy nghĩ chuyện đó..."
"Tĩnh Tĩnh, công ty chúng ta không có khắc khe với nhân viên như những nơi khác. Cô xem tuổi của cô cũng không nhỏ, các điều kiện của Trương Dương đều coi như không tệ, cũng có thể tinh là nòng cốt trong công ty chúng ta. Công việc thì phải làm cho tốt, thế nhưng cũng không thể không để ý đến chung thân đại sự đúng không?"
"Trần tổng..."
"Cô cho tôi chút thể diện đi, nếu như cô và anh ta ở chung một chỗ mấy ngày mà thật sự không thích, vậy thì thôi. Dù sao cũng phải cho người ta một cơ hội đúng không? Ai ai, Trương Dương đã tới, hai người trò chuyện đi, tôi đi ăn cơm trước..."
Tổng giám đốc Trần thấy Trương Dương qua đây, liền vui tươi hớn hở đẩy Tĩnh Tri, bản thân thì xoay người bước nhanh đi.
Tĩnh Tri thấy Trương Dương đi tới trước mặt mình, thực sự không có biện pháp quay đầu bỏ đi, chỉ đành kiên trì cười cười. Không ngờ tính tình Trương Dương lại rất cởi mở, vài ba câu liền xóa bỏ xấu hổ của cô. Hai người cùng nhau ăn cơm trưa, ngược lại không có tẻ nhạt, cũng coi như là chơi thân với nhau.
Chỉ là Tĩnh Tri sớm đã quyết định chủ ý ở trong lòng, cô đã trải qua nhiều trắc trở trên tình cảm như vậy, thật sự không muốn lại yêu đương hoặc là lập gia đình. Huống chi, nếu cô chỉ một mình, có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ cô có bánh bao nhỏ, cô cũng không thể không suy nghĩ cho bánh bao nhỏ. Nếu sau này gả cho người không đối tốt với bánh bao nhỏ, cô vạn lần không thể dễ dàng tha thứ cho mình, vì thế trong lòng cô đã sớm âm thầm hạ quyết định, kiếp này chỉ sống nương tựa với bánh bao nhỏ.
Bởi vì Trương Dương cũng không có tỏ vẻ theo đuổi cô rõ ràng, vì thế Tĩnh Tri thỉnh thoảng cũng cùng anh ta ăn cơm trưa ở căn tin công ty, hoặc là có lúc buổi tối anh ta hẹn cô và đồng nghiệp cùng nhau ca hát, cô cũng cũng không có tỏ vẻ quá mức chống cự. Không ngờ đồng nghiệp trong công ty quay xe lại thấy hai người bọn họ liền trêu ghẹo, trong lòng Tĩnh Tri âm thầm suy nghĩ, cô không thể mắt nhìn chuyện tiếp tục phát triển như vậy nữa. Bởi vì mặc dù cô không ghét Trương Dương, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn ở cùng một chỗ với anh ta.
Hơn nữa, cô cũng không ngốc, mấy ngày nay ánh mắt Trương Dương nhìn cô càng ngày càng nóng bỏng. Dù cô là người ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, anh ta có ý tứ với cô.
Bởi vậy sau khi tan tầm vào chiều hôm đó, Trương Dương qua đây hẹn cô đi ăn cơm, Tĩnh Tri không chút do dự liền đồng ý. Cô cũng nên nhân cơ hội này nói
ra, cũng không thể chính mình rõ ràng không thích, lại muốn tiếp tục làm trể nãi người ta.
Lúc xuống lầu, thỉnh thoảng chạm mặt đồng nghiệp công ty, Trương Dương ngược lại rất thoải mái. Bởi vì trong lòng Tĩnh Tri có tâm sự, có vẻ có chút không yên lòng, hình như Trương Dương nhìn ra tâm tình cô không tốt, bởi vậy cũng không dám nói nhiều với cô, chỉ là rất khách khí trưng cầu ý kiến của cô ở trên vấn đề đi nơi nào ăn cơm.
Tĩnh Tri chọn một quán ăn có ghế dài nhỏ độc lập, bầu không khí bữa ăn của hai người bọn họ cũng có chút yên tĩnh.
Trương Dương nhìn Tĩnh Tri trước mặt, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Cô rất đặc biệt, cho tới nay cũng không ăn nói phách lối với Trương Dương như những cô gái khác trong công ty, ngược lại hết sức trầm ổn nội liễm. Anh ta vốn thích cô gái thanh tú văn tĩnh, lúc nhìn thấy cô liền có cảm tình với cô, sau khi ở chung mấy lần, càng cảm thấy tính tình rất phù hợp với nhau. Anh ta muốn nghiêm túc theo đuổi cô, tìm một cơ hội thích hợp nói cô làm bạn gái của anh ta, nhưng cho tới nay Tĩnh Tri ôn hòa nhưng lại xa cách rõ ràng, làm cho anh ta có chút mất mác nói không nên lời.
"Tĩnh Tĩnh, cô có tâm sự gì sao?"
Trương Dương vẫn không kháng cự được, mở miệng trước.
Tĩnh Tri khẽ nhấp một ngụm nước chanh, mi tâm hơi nhíu lại. Từ trước đến nay cô rất mềm lòng, không giỏi cự tuyệt người khác. Thế nhưng lần này, cô nhất định phải nói rõ ràng với Trương Dương, cô sẽ không tiếp nhận anh ta.
"Trương Dương, hôm nay tôi có vài lời nói với anh, hi vọng sau khi anh nghe, không nên giận tôi. Tôi...tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên giống như bây giờ, làm bạn bè bình thường thôi, như vậy cũng rất tốt đúng không?"