"Ba ba, con không ăn bánh trôi, chúng ta về nhà đi, có được không? Ba ba, con sai rồi, con đã sai rồi, con không nên gây ra những chuyện như vậy, con không nên để cho người phải hổ thẹn, con không nên để cho người ta túm được nhược điểm mà làm nhục ba như vậy!... Con không nên để cho ba phải nhận sự nhục nhã ấy thay con... Ba ba, ba mở mắt ra nhìn con đi, ba chỉ liếc nhìn con một cái thôi, có được không? Ba ba, con sẽ sửa chữa lại, thật sự con đã biết con sai rồi mà, con đã sai rồi ba ba... Ba đứng lên đi nào, ba mở mắt ra nhìn con một chút đi... ba ba, con là Tri Tri đây, là con gái Tri Tri mà ba thương yêu nhất đây, ba ba... Ba đứng lên đi, ba đứng lên có được không? Ba đã nói, muốn cha con ta cùng nhau về nhà cơ mà... ba đã đồng ý với con như vậy... Ba ba, sao ba vứt con ở lại một mình thế này, mẹ sẽ hận con, mẹ sẽ giận con đấy, ba ba!... Đứng lên đi nào, trời lạnh thế này, chúng ta về nhà rồi ngủ tiếp được không ba... Ba ba, nào, ba đứng dậy, chúng ta cùng nhau đi, Tri Tri dẫn ba trở về nhà, chúng ta cũng không cần để ý tới những người kia, cũng không cần để ý xem bọn họ nhìn chúng ta thế nào, có được không? Đi nào, đứng lên thôi, ba ba, chúng ta về nhà thôi!" Tĩnh Tri nước mắt rơi như mưa, nhưng vẫn cứ gọi tên ba ba mình từng lần từng lần như thế... Cô cố gắng khoác cánh tay ba ba, thân thể gầy yếu đỡ thân hình cao lớn của ba ba đứng lên. Cô bước từng bước một đầy khó khăn, tiến lên phía trước... hai chân của ba ba để lại trên mặt tuyết thành một vết thật dài... Nước mắt của Tĩnh Tri làm cái nhìn của cô trở nên mơ hồ, cuối cùng hai chân cô trở nên mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỵ xuống ở trên mặt đất...
Tuyết trên đất đã đông cứng từ lâu, cảm giác lạnh lẽo gần như thấm vào tận trong xương. Tĩnh Tri vẫn không hề nhúc nhích, cứ gục ở chỗ này như thế, nước mắt chảy xuống mặt tuyết làm tan thành hai lỗ tròn nho nhỏ, giống như đang cười nhạo cô.
Những ảo tưởng trong lòng của cô, những si tâm vọng tưởng, những ý thích muốn vui đùa của cô cùng với sự vụng về kia đã tạo ra nghiệp chướng, cô đã bị báo ứng, đã bị báo ứng rồi.
Cô đã hại chết cha mình, người cha đã luôn thương yêu cô nhất trên thế giới này, cũng là người cha mà cô thương yêu nhất. Quả thực cô có chết đến một nghìn lần, một vạn lượt, cũng không có cách nào bù lại được nữa.
Cho dù cô có quỳ chết ở chỗ này, cũng không có người nào đồng tình với cô.
Vì sao mày không liều mạng ngăn cản việc ba ba đi nhà họ Mạnh, còn không phải là bởi trong lòng mày còn giữ một chút ảo tưởng, mưu toan anh ta biết mày có đứa con thì sẽ nối lại tình xưa với mày hay sao? Phó Tĩnh Tri ơi là Phó Tĩnh Tri! Vì sao mày lại không biết xấu hổ như vậy chứ, vì sao mày lại không biết đến liêm sỉ như vậy chứ? Vì sao mày lại có da mặt dày như vậy đến thế?
Nhà người ta đã không cần mày nữa, đã quăng mày đi rồi! Nhà người ta đã chán ghét mày, người ta cũng quá chán ghét mày, người ta đã có người trong lòng rồi, thế mà mày vẫn còn chưa từ bỏ ý định hay sao? Vì sao mày lại còn có ảo tưởng điên cuồng muốn lấy lòng người ta nữa đây? Hiện tại mày nhìn đi, si tâm vọng tưởng của mày đã hại chết cha đẻ của mình! Thiên lý bất dung! Ông trời cũng sẽ không tha thứ cho mày!
Phó Tĩnh Tri ơi là Phó Tĩnh Tri! Nếu như mày thực sự hối hận, thực sự áy náy, mày hãy chết cùng với ba mày đi!
Tĩnh Tri mơ mơ màng màng đứng dậy, tuyết bay đầy trời bị gió thổi đập vào mặt cô, cô đứng dậy, lại cảm giác thấy dưới thân đột nhiên trào ra một luồng ấm nóng, chỉ chốc lát sau, dòng máu tươi ấm áp đã chảy ra ướt sũng quần của cô, theo mắt cá chân nhỏ xuống tí tách ở trên mặt tuyết, từng giọt từng giọt đỏ tươi, nhìn thấy mà ghê người.
Trong bụng quặn đau giống như dời sông lấp biển vậy, giống như có vô số cánh tay ở đó đang đua nhau kéo hết lục phủ ngũ tạng của cô ra, giống như từng tảng máu thịt trên thân cô bị lóc ra vậy, giống như trái tim của cô cũng đã bị cắt rời khỏi người, muốn để cho chính bản thân cô nhìn thấy chính mình chết đi.
Tĩnh Tri cứ đứng như vậy ở nơi đó, dựa vào xe, máu thấm qua quần, lại bị gió lạnh thổi qua, hai chân giống như là bị xẻo đi, đau đớn đến khó chịu, nhưng cô lại muốn chấp nhận sự đau đớn ấy, tựa như trên người bị đau, trong lòng sẽ có thể dễ chịu hơn một chút, sự áy náy kia có thể sẽ không tra tấn cô như vậy nữa.
"Nhị tiểu thư..." Lái xe nhìn thấy dưới chân cô máu nhuộm đỏ cả tuyết, quả thực bị dọa đến phát điên, mà giờ phút này, rốt cuộc Tĩnh Tri cũng không chịu được nữa, gục ngã xuống phía dưới nằm ở trên mặt tuyết, chìm vào trong bóng tối nặng nề...
********************************************************
Cửa chính của khu Tịnh Viên bị một chiếc khoá xa lạ to tướng khóa lại. Hết thảy những gì đáng giá ở trong vườn đều bị chuyển đi hết, khu vườn không cũng đã bị bán. Mẹ cả đã mang theo Tĩnh Tâm và Tĩnh Nghi đi nước Pháp tìm Tĩnh Ngôn, chỉ để lại một chút tiền cực nhỏ để cho cô lo liệu lễ tang cho ba.
Cô là đầu sỏ gây nên tội lỗi, cho nên cục diện rối rắm này đương nhiên là để lại cho cô dọn dẹp... Hơn nữa, ba ba đã chết, ở nước Mĩ, mẹ cô lập tức bị dừng thuốc. Ở nước Mĩ bên kia, do không thể tiếp tục chi trả phí điều trị cao như thế, lập tức mẹ cô đã bị đưa về nước. Tĩnh Nghi đã gọi điện thoại kể lại từ đầu đến cuối chuyện ba ba qua đời cho mẹ cô ở tại nước Mĩ xa xôi, từ giờ phút đó bắt đầu mỗi ngày, chẳng phân biệt là ngày hay là đêm, mẹ cô gọi điện thoại giống như là bất ngờ ném lựu đạn đến, cơn giận dữ khiến bà không biết làm sao, chỉ ra sức mắng to, khóc lớn, mang những lời nói khắc nghiệt khó nghe để nhục mạ con gái mình. Tĩnh Tri cũng không hề nói lại, chỉ yên lặng chấp nhận.
Cô bị sảy thai, bị băng huyết, máu chảy không ngừng, phải nằm viện ròng rã nửa tháng cơ thể mới thoáng chuyển biến tốt lên. Cách một ngày trước khi cô ra viện, Mạnh phu nhân lại xuất hiện.
Đầu tiên là biểu đạt tâm tình bi thương của nhà họ Mạnh một phen đối với việc Phó Chính Tắc tiên sinh qua đời, sau đó hư tình giả ý để lại một tờ chi phiếu, nói là muốn Phó tiên sinh về thế giới bên kia cũng được thuận lợi vui vẻ.
Con số trên chi phiếu không nhỏ, Tĩnh Tri nghĩ lại buổi tối hôm ấy vẻ mặt bọn họ đáng ghê tởm thế nào, nhưng nghĩ đến tình hình hiện nay, mẹ cả chỉ để lại số tiền căn bản cũng chỉ có thể gắng mua được một cái hũ để tro cốt tốt tốt một chút, hơn nữa bệnh của mẹ một ngày cũng không thể trì hoãn, vì vậy Tĩnh Tri thoáng cắn môi, chịu đựng nhục nhã nhận lấy chi phiếu, thấy cô nhận tiền, quả thực Mạnh phu nhân cực kỳ cao hứng, an ủi cô một phen sau đó mới cười tủm tỉm rời đi.
Ngày cô ra viện, Mạnh Thiệu Đình chợt đến .
Anh đi đến một mình, bên cạnh không có người đẹp tao nhã Thẩm Mạn Quân cùng đi.
Tĩnh Tri ngồi ở trên giường quan sát anh, chợt phát hiện ra anh hình như tiều tụy đi rất nhiều. Trong lòng cô cười lạnh một tiếng, cô vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh thay đổi, thực thật đáng buồn!? Quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa xuân đã sang được ba tháng rồi, trên cành cây đã xuất hiện màu xanh của lá non. Đã qua những ngày tháng rét căm căm, vạn vật đều đã có cuộc sống mới, liệu cô có thể còn có cuộc sống mới được sao?
"Đứa bé đâu, Phó Tĩnh Tri, con của chúng ta đâu?" Anh vừa vào đến cửa, câu đầu tiên đã ập xuống lời chất vấn.
Tĩnh Tri nhìn lại anh đầy vẻ thờ ơ, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Đã chết rồi."