Tư Tư khẽ giật mình, chợt "soạt" một cái, lập tức rút luôn tay về, khôi phục lại vẻ hung hăng trừng mắt lườm cậu ta một cái, sau đó cô xoay người chống tay vào má nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Đôi mắt to khẽ chớp chớp, khóe môi thoáng hé nở một ý cười nhẹ nhàng dần dần ngày càng lộ ra rõ rệt. Lâu nay cô ở nước ngoài, nên trong người thấy buồn bực không ít, rốt cục bây giờ cô cũng đã có thể "được sổ lồng”, được tự do tự tại, thoải mái vui chơi một thời gian, lại nghĩ đến mình có thể được tiếp tục vui chơi ở chỗ này nửa tháng, có thể chơi đùa ở bờ biển mà không bị gò bó, bị quản lý, trong nội tâm cô lại càng cảm thấy vô cùng thoải mái. Nụ cười vui vẻ hiện lên trên gò má, giữa luồng ánh sáng lập lòe, gương mặt Trường Sinh thành lúc sáng lúc tối, với những vết nắng lốm đốm đang nhảy nhót, giống như những cánh buớm trong suốt, đang nhẹ nhàng rung rinh chấp chới trên mặt anh.
Trường Sinh nhìn sang nét mặt nhìn nghiêng của cô, trong nội tâm tựa như nước thủy triều trong đêm cuồn cuộn không ngừng. Anh đã từng nghĩ cả đời này không đưa cô trở về nước nữa, nhưng mà cuối cùng, anh lại còn tự mình đi cùng cô về tới đây. Nếu thực sự có chuyện, cho dù có trốn tránh cũng không thể thoát khỏi, không bằng cứ thoải mái để cho mình tự đối mặt. Cô không thể nào bị mất trí nhớ cả đời này được. Anh không muốn đến một ngày nào đó, khi cô phục hồi lại được ký ức, nhớ ra Nặc Nặc, lúc đó cô sẽ hận anh vì đã giấu diếm cô.
Cận Trường Sinh đã đặt trước ở khách sạn Hilton hai căn phòng lớn có ban công lớn hướng ra biển. Chỉ cần mở cửa kính bước ra là có thể nhìn thấy mặt biển xanh biếc hiện ra ở trước mắt, gió biển thổi lồng lộng khiến những tàu lá dừa cứ lắc lư trong gió không ngừng. Tư Tư mặt mày hớn hở, vui vẻ đến mức không thể chờ đợi được nữa, cô chạy vào trong phòng ngủ để thay bikini, cầm chiếc phao bơi kéo Trường Sinh chạy về phía bờ biển.
Cận Trường Sinh đi theo phía sau Tương Tư, nhìn thấy làn da trắng như tuyết của cô nổi bật lên trong bộ bikini màu đỏ, màu trắng đó sáng đến mức gần như thành trong suốt, độ sáng ngời gần như chói chang đó đã làm cho ánh mắt của anh đau nhức. Chàng trai trẻ tuổi vội vàng thu hồi lại ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng chỉ thấy mây cuốn mây bay đầy trời. Gió biển thổi tới mang theo hương vị mặn riêng có của biển, làm cho tâm hồn anh tràn ngập cảm xúc thoải mái, sung sướng không nói ra được. Cùng với nụ cười hé mở ngày càng đậm đà, gương mặt của Trường Sinh dần dần trở nên rạng rỡ, ngọt ngào tựa như ánh nắng vàng làm say lòng người..
Tết âm lịch trôi qua khoảng hai mươi ngày, giới chính khách của thành phố A đã có một sự thay đổi không lớn không nhỏ. Mới đầu là chuyện Bí thư Triệu ở Ban kỷ luật Thanh tra được đề bạt làm Phó bí thư Tỉnh ủy A kiêm Bí thư Thành ủy thành phố A, kế tiếp vào vị trí của bí thư Tiếu, nguyên Bí thư Thành ủy thành phố A, năm trước đã lui vào trong hậu trường. Lại thêm chuyện Vụ trưởng vụ Tổ chức cán bộ Hà Dĩ Kiệt, người được coi là cánh tay phải thân tín, đã từng là trợ thủ đắc lực của bí thư Tiếu, thời điểm bắt đầu sang năm mới lại đột nhiên đệ đơn lên, báo cáo xin từ chức. Khi Bí thư Triệu nhìn thấy lá đơn từ chức của Hà Dĩ Kiệt, ông cũng cảm thấy giật nảy mình, mấy lần ông đã thuyết phục anh ở lại nhưng đều không có kết quả, cuối cùng đành phải chuyển đơn từ chức của anh lên cấp trên.
Mà lúc này trong thành phố A lại lan truyền ra một tin tức nói rằng, năm đó bí thư Tiếu có mối bất hòa với bí thư Triệu, mà hiện nay bí thư Tiếu đã lui vào trong, bí thư Triệu được thăng chức, thời gian tới Vụ trưởng phòng Hà sẽ không còn được sống dễ chịu nữa rồi. Bởi vì bị chèn ép cả ngoài sáng lẫn trong tối nên Vụ trưởng Hà mới phải tự động đệ đơn xin từ chức. Những lời này dần dần truyền rộng ra, Bí thư Triệu nghe thấy hết sức tức giận, sau mấy lần ông tức giận, dần dần chỉ còn nghe thấy tin tức phong thanh. Mà Hà Dĩ Kiệt lại cứ như mắt điếc tai ngơ, ngày ngày chỉ ở bên cạnh con gái yêu của mình. Khi đơn từ chức của anh được phê chuẩn thì mùa xuân đã bước sang tháng ba. Tĩnh Tri muốn mời Thanh Thu đi ra biển chơi để giải sầu, tất nhiên là Mạnh Thiệu Đình cũng đi theo các cô. Trước khi khởi hành, Cố Lưu Tô và Lục Phóng cùng với cậu con trai quý tử Lục Hải Không nhà mình cũng muốn đi để tham gia náo nhiệt, dứt khoát liền hẹn luôn cả Hà Dĩ Kiệt cùng đi.
Bởi vì nghĩ đến Nặc Nặc từ khi trở về sống bên cạnh mình đến giờ, anh vẫn chưa từng bao giờ đưa con gái đi du ngoạn bất cứ nơi nào, vừa vặn gặp lúc đơn từ chức của mình đã được phê chuẩn, không còn là quan chức, người anh thấy như nhẹ nhõm hẳn, Hà Dĩ Kiệt liền vui vẻ đồng ý luôn. Khi đoàn người đi tới sân bay, vô tình lại gặp được Thẩm Bắc Thành. Mạnh Thiệu Đình hết sức kinh ngạc, sau khi hỏi han một hồi sau đó anh mới biết rằng Thẩm Bắc Thành phải đi đến Tam Á để giải quyết công việc. Ở bên đó đang khởi công xây dựng một làng du lịch, nhưng hiện tại có một hạng mục đang gặp trở ngại. Vừa vặn nhóm người của Tĩnh Tri cũng đang có ý định muốn đến Tam Á nghỉ ngơi, vì vậy cả nhóm dứt khoát cùng nhau đi chung cho vui.
Sau khi lên máy bay, đương nhiên Tĩnh Tri và Thiệu Đình mang theo Khả Khả cùng ngồi một chỗ, còn cả gia đình Lục Phóng và Lưu Tô cùng với Lục Hải Không tất nhiên cũng sẽ ở cùng một chỗ, chỉ còn lại ba người nam nữ còn "độc thân" kia.
Hà Dĩ Kiệt ôm Nặc Nặc, ánh mắt thoáng đảo nhìn quanh một cái, dứt khoát chọn ngay cho mình một chỗ rồi ngổi xuống. Chỉ có Thanh Thu lúc này vẫn giữ bộ dáng không thèm quan tâm, vô cùng tự nhiên thoải mái dứt khoát đi đến vị trí chỗ ngồi ở ngay cạnh cửa sổ mạn tàu bay ngồi xuống. Trong phút chốc tất cả ánh mắt của mấy người đều tập trung ở trên mặt của Thẩm Bắc Thành. Thẩm Bắc Thành đứng ở lối đi trên máy bay, lòng dạ lúc này đã cuộn lên giống như nước đun sôi vậy, xao động không ngừng. Anh nhìn qua chiếc ghế còn trống ở bên cạnh cô, rất muốn đi sang đó để ngồi, muốn tới gần cô một chút rồi lại không dám. Thời tiết đầu mùa xuân tuy đã có ấm áp hơn nhưng lúc này khí trời vẫn còn có chút lành lạnh. Thanh Thu mặc chiếc áo khoác lửng màu đen, chiếc quần bó có hoa văn hình bông tuyết được nhét ở trong đôi bốt cao, mái tóc ngắn thoáng nhìn qua thấy hình như cũng đã dài hơn ra được một chút. Thoạt nhìn có cảm giác cả người của Thanh Thu lúc này tỏa ra khí chất đã dịu dàng và trầm lắng hơn rất nhiều. Chiếc khăn quàng cổ thật dài quấn quanh trên cổ Thanh Thu, cái cằm nhỏ xinh đã giấu kín ở trong chiếc khăn quàng cổ, đôi mắt mờ mịt như có lớp sương nhìn ra bên ngoài cửa sổ mạn tàu, yên tĩnh bất động.
Bàn tay của Thẩm Bắc Thành cứ nắm chặt lại rất nhanh rồi lại mở ra, sau ba phen mấy bận như vậy, lúc này trong anh, cảm giác một nồi nước đang sôi trào nơi đáy lòng đã dần dần ổn định lại, cuối cùng anh thở dài một tiếng nặng nề, đôi mắt hơi buông xuống, quay người lại, ngồi xuống chiếc ghế được sắp xếp cùng hàng với ghế của Thanh Thu nhưng cách một khoảng lối đi...
Tiếng thở dài ảo não của Cố Lưu Tô nghe thấy rất rõ ràng, nhưng trên gương mặt của Thanh Thu vẫn không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, chỉ có nơi đáy mắt cô thoáng hiện lên chút ánh sáng, nhưng chỉ là nhất thời thoáng qua.
Trong hành trình, sự náo nhiệt dần dần nổi lên, ba người bạn nhỏ đều giãy ra khỏi vòng tay của ba mẹ mình, đến tụ tập chen chúc ở cùng một chỗ, thì thầm nói chuyện không ngừng. Những giọng nói ngây thơ non nớt và đáng yêu của trẻ con lọt vào trong tai người lớn, làm cho bọn họ cảm thấy trong lòng tràn đầy sung sướng. Ánh mắt yêu thương của Thanh Thu chăm chú nhìn vào trên gương mặt của Nặc Nặc. Còn Nặc Nặc lúc này trong tay đang ôm một con gấu bông nhỏ mới tinh, đang tủm tỉm cười với Lục Hải Không. Bé Hải Không lớn hơn Khả Khả hai tuổi, năm nay đã được năm tuổi rồi. Vì vậy trong số ba bạn nhỏ ở đây, đương nhiên lúc này bé phải đảm nhận trọng trách quan tâm chăm sóc mấy cô em gái nhỏ.