"Nhị thiếu, không thấy tam thiếu gia đau!" An Thành tức khắc đổ mồ hôi lạnh, hắn nguyên bản nghĩ Tam thiếu mắt không nhìn thấy, liền phái hai thuộc hạ dẫn hắn ra sân bay, không ngờ, tam thiếu mượn cớ đi nhà vệ sinh, mất tích ngay trong nhà vệ sinh,hắn mắt không nhìn thấy gì, tiền cũng không mang, hai thuộc hạ kia đem sân bay muốn lật tung cũng không tìm thấy người!
"Gấp cái gì, Thiệu Hiên mắt không nhìn thấy,có thể chạy được bao xa? Cho thủ hạ đi tìm kĩ lại, lập tức đưa hắn đuổi về nước Mĩ, không được sự cho phép của ta, không cho hắn trở về."
"Là, nhị thiếu, các anh em đã đi tìm suốt đêm." An Thành mệt mỏi, còn nói thêm: "Thẩm tiểu thư gọi cho thuộc hạ mấy cuộc điện thoại ép hỏi tung tích của ngài, thuộc hạ nói như ngài phân phó, Thẩm tiểu thư không tin, bảo là muốn suốt đêm trở về, nhị thiếu, ngài xe cái này làm sao giờ?"
Mạnh Thiệu Đình nhíu mi, xua tay ý bảo hắn không nói nữa, hắn xoay người kéo cửa, mắt nhìn thấy người nằm trên giường kia, tựa hồ như có chút ngốc mơ hồ nhìn về phía cửa, hắn nhìn thấy trên mặt cô có hai hàng nước mắt, trái tim trở mình đau đớn một trận, hắn rất nhanh đóng cửa lại, lấy di động ra.
"Ta gọi điện thoai cho cô ấy, cậu không cần xen vào nữa, Hawaii bên kia thế nao?"
"Nghe Thẩm tiên sinh nói, người Thẩm gia cực kì phẫn nộ, phu nhân cũng giận dữ..."
Mạnh Thiệu Đình thở dài một tiếng: "Thực sự là phiền phức, cậu trở về đi, nếu như còn dị động nữa, liền gọi điện cho Hà tiên sinh, hắn có thể bãi bình."
"Là, nhị thiếu, nếu như không tìm được tam thiếu.."
"Tại sao có thể không tìm được, hắn một người tàn phế nhìn không thấy, chẳng lẽ bay đến chân trời?" Mạnh Thiệu Đình bực bội phất tay: "Suốt đêm tìm, cậu cũng đi."
An Thành thấy hắn nổi giận, vội vàng đáp ứng rời đi, Mạnh Thiệu ĐÌnh vừa mới mở điện thoại, chuông báo tin nhắn không ngừng vang, hắn cũng không nhìn, đợi an tĩnh lại, dự định gọi điện cho Mạn Quân, lại là điện thoại Mạn Quân gọi điện tới...
Hắn nhấn nút nghe, lập tức bên tai nghe tiếng Mạn Quân khóc thút thít: "Thiệu Đình, anh ở đâu, anh vì sao không trở lại, anh vì sao không tham gia hôn lễ? Thiệu Đình, anh làm thế em biết phải làm sao bây giờ? Anh là muốn bức chết em sao..."
Mạnh Thiệu Đình cầm di động đi lại vài bước, mới chậm rãi mở miệng nói: "Mạn Quân, em hãy nghe anh nói."
"Thiệu ĐÌnh, em xin anh, anh muốn làm cái gì,cũng chờ đến khi hôn lễ hoàn thành làm tiếp có được không? Xem như em cầu xin anh, như anh vậy, em phải làm sao bây giờ, mặt mũi của em làm sao bây giờ?"
Mạn Quân chỉ khóc một tiếng cầu xin một tiếng, tiếng khóc bi thương kia dù là người có tâm địa sắt đá cũng rung động, Mạnh Thiệu Đình tâm sinh áy náy, cưỡng chế không kiên nhẫn, ngữ khí có vài tia ôn nhu: "Mạn Quân, em đừng nói nữa, nghe lời anh."
Thẩm Mạn Quân vẫn như cũ khóc không ngừng...
"Nếu em khóc, sau này anh sẽ không gặp em nữa."
Thấy cô không chịu nghe, Mạnh Thiệu Hiên giọng băng lãnh đe dọa.
Mạn QUân lập tức lại nghẹn ngào, "Thiệu Đình, em không khóc, anh nói, anh nói cái gì em đều đáp ứng anh..."
"Mạn Quân, anh không nói là không cùng em kết hôn, thế nhưng..." Hắn trầm ngâm chỉ trong chốc lát, tựa hồ như đang tìm từ, Mạn Quân lập tức trong lòng vui vẻ: "Thiệu Đình, nhưng là cái gì? Em là chỗ nào không tốt sao? Anh yên tâm, em sửa, em đều sửa, em sau này nhất định học làm việc nhà, nhất định học nấu ăn cho anh..."
"Không phải Mạn Quân." Mạnh Thiệu Đình thấp giọng cắt ngang: "Anh chưa nói không cưới em, nhưng không phải hiện tại, anh không chuẩn bị tốt, em cho anh chút thời gian, về phần bá phụ và bá mẫu để anh giải thích, có Bắc Thành cũng Dĩ Kiệt nói, sự tình sẽ không náo đại, em còn là vị hôn thê của anh, chỉ là hôn kỳ chậm lại, em hiểu chưa?"
Điện thoại chợt im lặng, hồi lâu sau, Mạn Quân chậm rãi mở miệng: "Là Phó Tĩnh Tri đúng không, anh bây giờ cùng cô ấy một chỗ đúng hay không?"
CÔ bỗng nhiên im lặng, Mạnh Thiệu Đình không khỏi ngẩn ra, vô ý thức hỏi lại: "Làm sao em biết..."
"Nguyên nhân thật sự là như vậy...ha ha..." Mạn Quân cười mấy tiếng: "Anh thật coi em là đồ ngốc sao Thiệu Đình? Em bởi vì yêu anh, cho nên mới giả vờ cái gì cũng không biết, thế nhưng anh thực sự cho rằng, em hoàn toàn không biết gì cả?"
"Mạn Quân, em đừng như vậy." Mạnh Thiệu Đình sắc mặt có vài tia âm hàn, vẫn như cũ nhẫn nại mở miệng.
Mạn Quân thê lương cười một tiếng: "Thiệu Đình, em chỉ cần có thể gả cho anh ở bên cạnh anh là thỏa mãn, em không tranh giành bị trí trong lòng anh, thế nhưng coi là như vậy, em vẫn là thua...Thiệu Đình, em không ép anh, em yêu anh hơn bản thân mình, nhưng lại vẫn không làm cho anh đối với em dư thừa một chút quan tâm, thế nhưng, ai bảo em chính như vậy còn yêu anh? Nếu như kiếp này không thể cùng anh một chỗ, em thực sự sống không nổi, vì thế chỉ cần anh còn nói sẽ lấy em, em sẽ chờ anh, Thiệu Đình, em chờ anh, anh lần này cũng không thể nuốt lời..."
Mạn Quân phen này vô cùng ủy khuất nhún mình nói, hiển nhiên đưa đến tác dụng, khi ngăn cản người đàn ông không được người phụ nữ tỏ ra yếu kém, nhất là, nguyên bản cô cũng là một phụ nữ tốt bị thua thiệt nhiều.
"Yên tâm đi." Mạnh Thiệu Đình vẫn là còn đáp ứng, lại dặn mấy câu, một phen khuyên giải cùng an ủi, rồi cúp điện thoại.
Đêm đã khuya, ngày mai, tất nhiên có một tràng sóng to gió lớn,Mạnh Thiệu Đình cũng không rõ ràng lắm, lựa chọn như vậy rốt cuộc đúng hay sai, lựa chọn như vậy rốt cuộc là vì sao?
Nếu như nói hắn chỉ nghĩ chia rẽ Mạnh Thiệu Hiên cùng Tĩnh Tri, như vậy rõ ràng hắn đã làm tới, lại nếu như hắn chỉ muốn chiếm được thân thể của cô, như vậy hắn đã sớm được đền bù mong muốn.
Vì thế, hắn hiện tại mê man chính là, chính mình rốt cuộc là bởi nguyên nhân gì, cái gì lựa chọn không kết hôn, lưu lại cùng cô?
Biết rõ cô hận hắn thấu xương, biết rõ cô cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, biết rõ hôn lễ kia đối với mình rất quan trọng, cũng biết rõ hậu quả của đào hôn.
Thế nhưng hắn là không có biện pháp rời đi.
Có lẽ người chính là kỳ quái như vậy, đối phương càng không đem mình để vào mắt, mình lại càng muốn chinh phục đối phương.
Nếu như hiện tại Tĩnh Tri trước mặt hắn khóc sướt mướt,kể ra cô năm đó trôi qua bao nhiêu gian nan, có lẽ hắn thập phần đồng tình với cô, xót thương cô, dùng chi phiếu lớn bồi thường cho cô, nhưng cô lại là yêu người khác, thậm chí còn muốn lập gia đình.
Càng làm cho hắn không thể chịu được chính là, cái người mà hắn chưa bao giờ coi vào đâu: Tam đệ.
Ánh mắt cô ngọt ngào nhìn Thiệu Hiên, trên người cô tỏ rõ vết hôn hạnh phúc, nhưng lại giống như là kiếm đâm vào hai mắt hắn đau nhói.
Mạnh Thiệu Đình trán dần dần long chặt, cuối cùng thở dài một hơi, xoay người lại, hướng phòng bệnh đi đến...