Cúi đầu xuống, thấy trước mặt một gốc hoa sơn chi cành lá khô vàng, gần như đã chết, giữ lại cũng vô dụng, nói không chừng sâu bệnh có thể lan đến các khóm cây khỏe mạnh khác, Tĩnh Tri đưa tay không chút do dự đem gốc hoa sơn chi kia rút lên, thuận tay ném ở một bên, cô lạnh lùng cười, vỗ vỗ hai tay, nhẹ nhàng nói: "Phế vật vô dụng, thực sự là chướng mắt."
Mạn Quân mặt thoáng cái trắng bệch, cô giật mình lui về phía sau một bước, nhìn Tĩnh Tri, Mạnh phu nhân giận giữ, mấy bước tiến lên phía trước mặt cô, khí lực vô cùng độc ác một bạt tai liền quăng ra: "Tiện nhân."
Tĩnh Tri cảm thấy bàn tay bà đánh tới, cũng không có trốn, cứng rắn bị đánh một cái.
Mạnh phu nhân khí lực cực lớn, Tĩnh Tri bị đánh cả người lảo đảo mấy bước, trong tai vù vù rung động, cảm giác được sự tê dại, mà trong miệng lại có vị ngọt ngọt.
Đầu lưỡi vừa chạm vào, lập tức khiến mi tâm nhăn chặt.
Mạn Quân ngơ ngẩn che miệng lại, sợ hãi kêu trong cổ họng, lại cứng rắn nuốt xuống, Trầm phu nhân nhìn lại hả giận, trán xòe ra, tiếu phi tiếu dương dương tự đắc nhìn một màn này, lặng lẽ ngăn Mạn QUân tiến lên.
"Mạnh phu nhân quả nhiên là càng già càng dẻo dai, nhiều tuổi như vậy nhưng vẫn là trung khí mười phần, quả nhiên thật là đáng mừng." Tĩnh Tri nhẹ nhàng phủ ở mặt, lòng bàn tay lành lạnh dán sát vào làm cho đau đớn thoáng cái giảm một điểm, cô không nhanh không chậm mở miệng, vừa đứng ổn định, liền tự tiếu phi tiếu nhìn Mạnh phu nhân nhẹ nhàng mở miệng.
Những từ những chữ Tĩnh Tri nói đều có hàm ý: Mạnh phu nhân, bà đã già rồi, là một bà lão!
Ánh mắt của cô hoàn toàn đã thông báo một tin tức như vậy, Mạnh phu nhân thở gấp, trở tay lại là một bạt tai đánh ra đi, Tĩnh Tri lần này lại là lạnh lùng cười, cô giơ tay lên ngăn ở cổ tay Mạnh phu nhân, lập tức hung hăng một tát vươn ra, thanh thấu trong con ngươi đổ xuống dày đặc hận ý cùng chán ghét, như một cái đinh nhập vào đáy mắt Mạnh phu nhân, bà lại sợ hãi có chút hoảng hốt lùi về phía sau một bước,ngón tay trỏ nhẹ nhàng run run: "Cô...cô..."
Tĩnh Tri lạnh lùng cười, lại tới gần một bước, cô vươn một tay, nắm cổ tay Mạnh phu nhân hung hăng áp đi, thân thể lại chậm rãi gần kề bà, cô cười rất là âm u, gương mặt đỏ sưng đỏ, mà con ngươi lại là lượng làm cho người ta sợ hãi,Mạnh phu nhân nghe được thanh âm của cô, cúi đầu, âm lượng chỉ đủ để hai người bọn họ nghe được...
"Bà nghĩ là tôi vẫn là Phó Tĩnh Tri để cho bà khi dễ? Mạnh phu nhân cao quý ưu nhã, đừng quên, các người nợ Phó gia tôi ba cái mạng, tôi sau này sẽ thường nhắc nhở bà, làm cho bà buổi tối ngủ cũng không được, thế nào? Bà có phải hay không rất phẫn nộ? Đúng, tôi nói rõ ràng cho bà biết, tôi chính là muốn trả thù Mạnh gia các người!"
Tĩnh Tri vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Mạnh phu nhân đột nhiên thay đổi, bà kinh ngạc nhìn cô, từng ngụm từng ngụm thở dốc: "Phó Tĩnh Tri, cô...cô muốn làm gì? Thiệu Đình biết, hắn không tha cho cô! Cô là nữ nhân tâm địa rắn rết..."
Tĩnh Trì sắc mặt cực trắng, một đôi môi lại chính mình cắn đỏ tươi, cô nắm cổ tay Mạnh phu nhân hung hăng dùng sức, móng tay bị chính cô cắn có chút so le không đồng đều hung hăng cắm xuống, xuyên phá da thịt chảy cả máu...
"Bà nói đi, bà nói cho con trai bảo bối của bà là tôi muốn trả thù, xem hắn phản ứng như thế nào?"
Tĩnh Tri thình lình cười lạnh, lại cúi đầu mở miệng: "Tôi tâm địa rắn rết? Đúng...Bà nói rất đúng, Mạnh phu nhân, bà không phải là không muốn tôi và con trai bà yêu quý nhất ở một chỗ hay sao? Vậy nghĩ biện pháp đuổi tôi đi a..."
Tĩnh Tri nói đến đây, tròng mắt hơi nhấc lên nhìn về phía trước, môi cô bỗng nhiên cong lên, sát vào bên tai Mạnh phu nhân, từng câu từng chữ nói: "Tôi ước gì đâu...Tôi muốn rời nhưng không rời nổi con trai bà, thế nhưng con trai bà lại luyến tiếc tôi, bà nói...Vậy phải làm sao bây giờ?"
Tĩnh Tri vừa dứt lời, lại bỗng nhiên thay đổi trở lại bộ dáng điềm đạm, cô nhu nhược lui về phía sau một bước, đáy mắt những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, lại tỏ vẻ vạn phần thống khổ: "Mạnh phu nhân, bà không thể như vậy khi dễ người, tôi mặc dù đã là cô nhi không cha không mẹ, thế nhưng cũng không phải do bà nhục nhã...?
"Ta không giống loại con dâu không biết xấu hổ như cô!" Mạnh phu nhân lửa giận vạn trượng, trên cổ tay bị cô bấu mạnh đã chảy máu, bà nhìn không ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu ấy nhưng lại ẩn dấu lửa hận, lại là một cái tát đánh ra...
Tĩnh Tri lần này lại không trốn, cô cứ thế bị đau hô nhỏ một tiếng, che mặt ngã nhào trên mặt đất, lúc đó, chỉ nghe Mạn Quân thất thố một tiếng la hét: "Thiệu, Thiệu Đình?"
"Hỗn!" Mạnh Thiệu ĐÌnh một phen đẩy tay Mạn Quân, Mạn Quân lảo đảo may được Trầm phu nhân nhanh tay đỡ, cô hai hàng nước mắt cứ như vậy ngẩn ngơ nhìn hắn, hắn vẻ mặt âm trầm, trong con ngươi như vậy lộ ra vẻ nóng ruột cùng thân thiết, nhưng điều đó vĩnh viễn không phải là cho cô.
"Mẹ, người đang làm cái gì?" Mạnh Thiệu Đình một bước tiến lên ngăn ở trước Phó TĨnh Tri, chặn bàn tay Mạnh phu nhân đang đánh xuống.
Mạnh phu nhân tức giận sắc mặt trắng bệch, lại thấy con trai mình không cố kị bảo vệ nữ nhân kia, càng nói không ra lời tức giận.
Mạnh Thiệu ĐÌnh hất tay của bà ra, xoay người kéo Tĩnh TRi lên, cô hai tay bụm mặt, lại vẫn có thể thấy những giọt nước mắt theo kẽ tay tuôn ra...
Hắn chỉ cảm thấy một trận yêu thương, muốn lấy tay cô ra, nhưng không ngờ cô che mặt chặt hơn, quay đầu đi mở hồ, Mạnh Thiệu Đình nghe được cô nghẹn ngào, thấp giọng, hỗn loạn mấy câu: "Đừng, đừng nhìn tôi..."
Mạnh Thiệu Đình than thở một tiếng, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực: "Không có việc gì, Tĩnh Tri, đừng sợ...Sau này sẽ không thế nữa."
"Thiệu ĐÌnh! Con còn che chở nữ nhân này, con có biết hay không cô ta vừa nói cái gì? Cô ta muốn trả thù Mạnh gia chúng ta! Thiệu Đình, con đừng bị cô ta lừa, nữ nhân này căn bản là tâm địa rắn rết..."
"Được rồi!" Mạnh Thiệu Đình đột nhiên xoay người, hai con mắt hẹp dài lộ ra một tia phiền chán, hắn đem Tĩnh Tri đang khóc ôm chặt, ánh mặt nhìn thẳng Mạnh phu nhân một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Chẳng lẽ không nên trả thù sao?"
"Thiệu Đình, con nói bậy bạ gì đó? Cha mẹ cô ta chết liên quan gì đến Mạnh gia? Bất quá nói mấy lời khó nghe liền tươi sống tức chết rồi?"
Mạnh phu nhân dưới cơn nóng giận nói không nghĩ, lại hoàn toàn quên mất mấy ngày trước cũng bởi vì chuyện nhà Phó gia mà mẹ con họ tranh chấp một phen.
Quả nhiên, bà vừa nói xong,Mạnh Thiệu Đình đã lật mặt, thân thể Tĩnh Tri trong lòng hắn càng thêm cứng nhắc,Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng, hắn liếc mắt nhìn mẹ mình, ánh mắt dữ tợn, thần sắc không tốt,nghiến răng nghiến lợi, lại hoàn toàn mất đi ưu nhã thong dong thường ngày, trong lòng không khỏi mấy phần nguội lạnh: "Chuyện cho tới bây giờ, các người chẳng những không có một tia ăn năn, trái lại còn đem sự tình chối không còn một mảnh, cha Tĩnh Tri lúc đó không ở khó mà nói, nhưng mẹ Tĩnh Tri nguyên bản là đang bệnh nặng, các người đến tận cửa nhục nhã, bà ấy bệnh cũ tái phát, không lâu liền vĩnh biệt cõi đời, chẳng lẽ điều đó cùng Mạnh gia không có một chút quan hệ?"
"Được được được! Ta thực sự nuôi dạy tốt con trai, con bây giờ lớn rồi, có thể không đem cha mẹ để vào mắt, hướng ra ngoài giúp đỡ người dưng đối phó mẹ, ta không chấp nhận, con nghĩ muốn cùng con tiện nhân này cùng một chỗ, mẹ không có biện pháp không ngăn cản được, nhưng con nhất định phải lấy Mạn Quân!"
Mạnh phu nhân đáy lòng một mảnh đau nhói, nuôi con nhiều năm như vậy, hắn lại vì một nữ nhân không đứng đắn, muốn cùng bà trở mặt!
Mạnh Thiệu ĐÌnh nghe bà nhắc tới Mạn Quân, vừa đưa mắt chậm rãi hướng tới trên người Mạn Quân, thấy cô một bộ dáng ủy khuất đứng đó, đỏ mắt nhìn hắn, hắn lại không có ngày xưa áy náy cùng yêu thương.
Phụ nữ chung quy đều giống nhau, ngay cả Mạn Quân cũng không kháng cự được đến tìm Tĩnh Tri gây phiền phức, nếu không phải quản gia gọi điện cho hắn, nếu như hắn trở về chậm một hồi, Tĩnh TRi không biết bị đánh ra cái dạng gì.
Mặc kệ như thế nào, là hắn đem cô giữ ở bên người, hắn phải bảo vệ cô chu toàn, hôm nay là hắn sai, là hắn làm hại cô chịu ủy khuất như thế.
Hắn không hỏi nguyên do, cũng không quản cái khác, chỉ hy vọng không có người làm tổn thương cô nữa, đặc biệt là người của Mạnh gia, hay là vị hôn thê của hắn, Thẩm Mạn Quân.
Có thể gây tổn hại cho cô,chỉ có thể là Mạnh Thiệu ĐÌnh hắn.
"Con hiện tại không muốn kết hôn." Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên mở miệng nói một câu, làm cho bốn người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Tiếp: Thận trọng