Anh chỉ muốn trôi qua một cuộc sống đơn giản một chút mà thôi.
Anh cũng chỉ là muốn, để cho mình thử quấn quýt và mệt mỏi trong tình yêu không có lối thoát này, sau đó nhìn thử xem, có phải mình thật sự không thể không có cô, không có cô sẽ không được không?
“Đúng, rời khỏi đây, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.”
Giọng nói anh rất nhẹ, lại mang theo quyết tuyệt và kiên định trước nay chưa có.
Hà Dĩ Kiệt cũng sửng sốt một chút, ngược lại hỏi: “Vậy, cậu mặc kệ cô ta?”
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên cười lạnh, một đôi tròng mắt đen nhánh lạnh lẽo như đầm sâu của anh quét về phía Hà Dĩ Kiệt: “Dĩ Kiệt, cậu cho rằng, tôi còn có thể quan tâm cô ấy sao? Cô ấy đã từng quan tâm tôi ư? Nếu như thế, tôi cũng không cần tiếp tục như vậy nữa. Tôi là một người trưởng thành, tình cảm và cuộc sống mệt mỏi như vậy, tôi chơi mệt rồi.”
“Thiệu Đình, cậu không thể nói như vậy, cậu dám nói cậu không yêu cô ta, cậu thật sự hoàn toàn buông cô ta xuống, cậu không quan tâm cô ta chút nào nữa ư?”
“Đúng, tôi không dám nói, bởi vì tôi còn yêu cô ấy, đồng thời chính tôi cũng không biết tôi có thể duy trì liên tục tình cảm của tôi với cô ấy trong bao lâu? Có lẽ chỉ có một đêm nay, có lẽ phải mười năm, hai mươi năm, có lẽ chính là cả đời. Thế nhưng, ai quan tâm chứ? Thế giới này, không phải cậu yêu ai là có thể cùng một chỗ với người đó, tôi thông suốt rồi.”
Mạnh Thiệu Đình đứng lên đi tới trước cửa sổ, roẹt giật rèm cửa sổ ra, có ánh trăng mát mẻ như nước trút xuống, bày ra ở trên mặt đất. Một phòng sáng rõ, khiến người ta cảm thấy yên bình.
“Cậu xem vầng trăng này đi, nó muốn biến tròn liền biến tròn, cậu xem đám mây đi, nó muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Dĩ Kiệt, tôi cũng chỉ là muốn sống vì mình một lần .”
********************************************************
Tĩnh Tri không biết mình đi xuống xe như thế nào, Tô Linh chờ cô ở ngoài tòa nhà Mạnh thị, nói với cô một vài câu. Mà giờ phút này lời nói của Tô Linh vang vọng bên tai cô một lần lại một lần, giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cô cho tới bây giờ vẫn cảm giác mình như trong mộng, phân không rõ rốt cuộc tất cả là thật hay giả.
Anh ta không phải đứa nhỏ nhà họ Mạnh!
Anh ta là nghiệt chủng bà Mạnh bị người cường bạo lưu lại...
Vì thế anh Thiệu Đình mới không có cách nào rời đi, vì thế anh Thiệu Đình mới bất đắc dĩ lưu lại muốn ngăn cơn sóng dữ, lần nữa cướp đoạt lại Mạnh thị...
Chị Tĩnh Tri, van chị, cầu chị giúp em giữ bí mật này, chị đừng nói cho anh ta biết. Anh ta vẫn luôn thích chị, nếu như biết chuyện này từ trong miệng chị, anh ta nhất định sẽ điên. Mặc dù em hận anh ta, oán anh ta, nhưng không có biện pháp chính mình đi tổn thương anh ta. Chị Tĩnh Tri, coi như Linh Linh cầu chị lần này, có được không?
Anh ta thích cô? Tĩnh Tri suy nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười ghê tởm, thật sự cho tới bây giờ, cô đều không biết trên đời này thậm chí có yêu thích như vậy, thật là làm cho người ta buồn nôn, làm cho người ta tránh không kịp, làm cho người ta như đối mặt với rắn rết!
Tĩnh Tri không thể dừng lại, cô cũng không dừng không được, những lời này vang vọng bên tai cô một lần lại một lần, khiến cô gần như hỏng mất.
Hóa ra lại là nguyên do như thế. Nhưng mà Thiệu Đình, vì sao anh chưa từng nói với em một chữ? Chúng ta nói sóng vai mà đi, tâm không có khúc mắc, sẽ không giấu giếm gì với đối phương, nhưng chuyện cho tới bây giờ, anh lại giấu giếm em bao nhiêu chuyện?
Từng chuyện từng chuyện, mỗi một chuyện thật sự là làm cho em có khổ cũng nói không nên lời, Thiệu Đình...
Tĩnh Tri bước vào cửa lớn, liếc nhìn hai chữ lớn mạnh mẽ có lực điêu khắc trên đá hồ cực lớn -- Tình Viên.
Lòng của cô giống như lập tức bình tĩnh lại, lảo đảo đi tới. Ở dưới ánh trăng, như nước rửa trên tảng đá, cô ngồi dựa lên, tựa mặt ở trên đá lớn lạnh lẽo kia, đầu óc phiền não không chịu nổi giống như liền dần dần ngừng hoạt động, khiến cô có an bình ngắn ngủi.
May là còn có Tĩnh Viên, may là còn có Tĩnh Viên!
Mỗi khi trở lại trong Tĩnh Viên, mỗi khi thấy từng cọng cây ngọn cỏ ở đây, linh hồn của cô thật giống như được rót vào dòng máu mới, gột rửa sạch sẽ.
Anh vẫn chưa về, chuyện lan truyền sôi sùng sục. Cô không biết lúc này anh như thế nào, trong lòng đã tràn ngập áy náy, khiến cô tự trách, cũng cảm thấy vô lực, nhưng còn có ích lợi gì đâu? Tất cả cũng chỉ là do cô tự gây nghiệt.