Tri Tri suy nghĩ một chút, d∞đ∞l∞q∞đ sắc mặt không khỏi trắng bệch, cô cúi đầu cười khổ: "Vậy sao, nhà bọn họ lại có một người thiện lương như Tam thiếu gia cũng thật là hiếm có, nhờ anh gửi lời cảm ơn anh ta giúp tôi.”
Tri Tri nói xong, liền lập tức tiêu sái đi đến nơi của mình, thu dọn từng thứ từng thứ mình mang đến. Cô nhặt mấy quyển sách dày cộp bỏ vào trong chiếc túi dệt giản dị của mình, sau đó xách lên, ấn một cái nút rồi đứng ở nơi đó không nói chuyện nữa.
Mạnh Thiệu Hiên nhìn động tác của cô, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, trong nháy mắt anh chợt kinh hãi, giữ lại cánh tay cô. Theo bản năng Tri Tri liền phản kháng, chiếc túi to bị rách ra, sách vở rớt rầm rầm trên đất. Tĩnh Tri lập tức ngồi xổm xuống, không đếm xỉa gì tới ai, nhặt những cuốn sách đó lên. Không biết vì sao, nước mắt cô cứ thánh thót rơi xuống, không sao dừng lại được...
Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy cô khóc, thốt nhiên đau lòng không thôi, anh cũng ngồi xổm xuống định giúp cô nhặt sách, nhưng lại bị cô đẩy ra. Bởi vì đang khóc thút thít nên giọng của cô có chút khàn khàn, nhưng vẫn mềm mại đáng yêu như trước, ngữ điệu động lòng người: "Tránh ra..."
Mạnh Thiệu Hiên cũng bất động, "Vì sao cô muốn bỏ đi?"
Tính Tri đã nhặt xong toàn bộ số sách, bởi vì chiếc túi bị rách nên cô đành phải ôm tất cả vào trong ngực. Lúc này, mái tóc của cô đã bị rối tung, đôi mắt cũng đã sưng đỏ. Do ôm quá nhiều sách như vậy nên cô đứng cũng không vững. Nhưng Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô, trong lòng anh lúc này lại tràn ngập hương vị ngọt ngào, cô yên lành đứng ở trước mặt anh thế này, thật là tốt.
"Anh cũng đã biết tôi là ai, như vậy đương nhiên anh cũng đã được nghe kể về những chuyện của tôi rồi chứ?"
Tri Tri dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, không chút quan tâm, hờ hững mở miệng nói.
Mạnh Thiệu Hiên thành thật gật đầu; "Đúng vậy, tôi đã nghe Thiệu Hiên nói, cô vốn là chị dâu của anh ta, sau này đã ly hôn, nhưng sau đó đã bị mất tin tức."
Tri Tri cười, giọng mỉa mai, ánh mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào anh: "Chỉ có vậy thôi sao?"
Mạnh Thiệu Hiên có chút kinh ngạc: "Còn có chuyện gì khác nữa sao?"
"Anh thật sự không biết?" Tri Tri thấy gương mặt anh lộ vẻ nghi hoặc, cũng không khỏi kinh hãi lắp bắp nói. Chẳng lẽ những lời đồn đãi kia Mạnh Thiệu Hiên đều không hề hay biết, mà cả Kiều Tử Tích cũng không biết nốt sao? Chẳng lẽ thanh danh của cô không chịu nổi như vậy, người trước mặt này lại hoàn toàn không biết gì cả hay sao?
"Biết cái gì? Tôi chỉ biết là cô đã ly hôn, còn những chuyện khác thì hoàn toàn không hề hay biết gì hết." Lời của Mạnh Thiệu Hiên nói chính là sự thật, chuyện năm đó, quả thật anh hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa cho đến bây giờ, anh vẫn còn tưởng rằng cô và anh hai chỉ là ly hôn mà thôi.
Tri Tri khẽ cắn răng lại một chút, hi vọng trong lòng vừa mới dâng lên đã lại dần dần tan biến, sớm muộn gì anh cũng sẽ được nghe kể về thanh danh của cô không chịu nổi đến mức nào. Đến lúc đó bị người ta đuổi đi, chẳng thà hiện tại tự cô chủ động rời đi còn tốt hơn.
"Thanh danh của tôi thật sự không được tốt, ở lại chỗ này cũng chỉ sẽ gây thêm phiền toái cho anh mà thôi. Nơi này của anh những người thuộc xã hội thượng lưu thường xuyên ra vào, bọn họ nhìn thấy sẽ nhận ra tôi..."
"Tôi phải sợ cái gì chứ?" Mạnh Thiệu Hiên phóng đãng ngắt lời cô, anh lấy lại từng quyển, từng quyển sách từ trong tay cô một lần nữa đặt xuống dưới, gương mặt tràn đầy vẻ bất cần đời, cặp mắt nhìn đầy mị hoặc: "Tôi muốn để ai làm ở trong này, sẽ cho phép người ấy được đi làm, ai dám quản công việc của tôi chứ?"
Tri Tri ngước mắt nhìn anh, đáy mắt anh lại tràn ngập sự tàn nhẫn quen thuộc, làm cho người ta nhìn thấy liền không rét mà run. Nhưng giờ phút này, Tri Tri nhìn bộ dáng hung ác ấy của anh, trong lòng thấy nhẹ nhàng ấm áp, bất giác cô nắm chặt tay lại: "Anh nói thật chứ, thực sự không để ý sao?"
"Tôi đây thật sự chưa từng sợ bất cứ điều gì." Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa, anh hơi dựa vào vách thang máy, ánh mắt giống như hai ngọn lửa đang bốc cháy, đốt đôi gò má của Tri Tri nóng rực lên, cô đành phải cúi đầu xuống.
"Cô vẫn sẽ làm việc ở đây, bắt đầu từ ngày mai, à không, từ giờ trở đi, cô được coi là trợ lý của tôi." Mạnh Thiệu Hiên nhanh chóng nói, tiếp theo liền ôm lấy chồng sách của cô, lại nhấc chiếc túi vải bố đã cũ nhưng sạch sẽ của cô lên, sau đó túm lấy tay cô: "Đi, theo tôi đi."
"A, anh định làm gì vậy? Kiều Thiếu gia..." Tri Tri sợ hãi, liều mạng giãy dụa muốn tránh khỏi anh, nhưng không ngờ người nọ vẫn hùng hùng hổ hổ giữ chặt tay cô: "Cô chỉ cần quan tâm đến việc đi theo tôi mà thôi."
Tri Tri tránh không thoát, lại sợ gây ra tiếng động quá lớn khiến cho người khác chú ý, đành phải đi với Thiệu Hiên tới phòng làm việc của anh.
Mạnh Thiệu Hiên bảo cô đặt tất cả những thứ gì đó ở trên sofa, sau đó anh kéo tay cô, lôi cô đến trước bàn làm việc mình, mặt mày hớn hở, liên tục khoa tay múa chân nói: "Cô nhìn đi, ở trong này, tôi sẽ cho làm một vách ngăn cách, đặt chiếc bàn làm việc nho nhỏ của cô đây, cô sẽ làm việc ở trong phòng này, như vậy, khi tôi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô luôn!"
Càng nói Mạnh Thiệu Hiên càng hưng phấn, nghĩ đến cảnh sau này hàng ngày sẽ được làm việc cùng với chị dâu, sớm chiều ở chung, sớm muộn gì thì “ở lâu ngày sẽ sinh tình”, anh hưng phấn đến mức cặp lông mày nhếch lên như sắp bay lên trời mất rồi...
"Kiều Thiếu gia, việc này không được đâu..." Tri Tri không hiểu ý tứ của anh, cho dù có là trợ lý của anh, thì cô cũng phải ngồi ở một căn phòng khác, ở đâu ra cái đạo lý người làm trợ lý lại ngồi cùng phòng làm việc với thủ trưởng cơ chứ, hơn nữa, vì sao anh lại muốn khi ngẩng đầu sẽ nhìn thấy cô?
"Sao lại không tốt, tôi lại thấy rất tốt là khác! Trước hết bây giờ cứ như vậy đã, đợi đến sang năm, khi chúng ta chuyển sang tòa nhà mới, tôi sẽ dặn dò bên chuyên môn, nói bọn họ sắp xếp vị trí ngồi ổn định cho cô ở trong phòng làm việc của tôi."
Mạnh Thiệu Hiên cởi nút áo Tây trang, kéo caravat lỏng ra một chút, lộ ra chiếc cổ trắng mịn như ngọc, cái nhìn vừa vặn đụng vào đôi mắt tròn xoe của cô. Cô giống như bị điện giật cuống quít cúi đầu xuống. Mạnh Thiệu Hiên vẫn như trước, chạy tới chạy lui ở trong phòng làm việc, hưng phấn quy hoạch không thôi.
Tri Tri nhìn thấy anh như vậy, bỗng nhiên tâm tính trẻ con chợt nổi lên: "Tôi vẫn còn chưa đáp ứng anh cơ mà... Hơn nữa, tôi còn đang muốn từ chức..."
"Tôi không cho phép!" Mạnh Thiệu Hiên bước tới một bước, bá đạo nắm lấy cổ tay cô. Đôi mắt giống như chim Ưng kia tràn ngập khí phách dày đặc cùng với vẻ tàn khốc làm cho người ta sợ hãi, nhưng Tri Tri lại không sợ anh. Cô thoáng nở một nụ cười, ý cười thẹn thùng e lệ khiến Mạnh Thiệu Hiên nhìn mà gần như ngây cả người. Anh liền ngây ngốc mơ màng nhìn cô, nhìn cặp môi màu hồng nhạt của cô hơi hé ra: "Tôi từ chức là chuyện của tôi, cho dù anh có là ông chủ, cũng không được lưu hành cái đạo lý không cho phép công nhân từ chức..."
Giọng của cô ôn ôn nhu nhu, giống như là một cọng lông chim phết qua trái tim của Mạnh Thiệu Hiên, anh cứ nhìn gương mặt cô, một khắc cũng không rời, đáp lại đầy ngây ngốc: "Tôi đây chính là không cho phép cô từ chức."