Lâm Thi muốn hộc máu, lúc này một tay cầm lấy tác phẩm vĩ đại đó kéo lại, cặp mày dài hếch lên: "Ôi trời, anh được đấy, cũng đã bắt đầu nghiên cứu Lịch sử triết học châu Âu rồi hả ?"
" Lịch sử triết học châu Âu ư? Đó là một thứ đồ chơi gì vậy?" Mạnh Thiệu Hiên mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu như cô đọc cái loại truyện ngôn tình tiểu thuyết hay võ hiệp, huyền ảo gì đó, anh tuyệt không ngạc nhiên, nhưng mà đây lại là Lịch sử triết học châu Âu, cái tên này chỉ cần nghe thấy thôi, đầu anh cũng đã to ra rồi. Vậy mà, cô gái nhỏ làm công bình thường kia lại đọc thứ này hay sao?
Lâm Thi lườm anh một cái: "Không học qua thì chỉ là người không có kiến thức. Tôi và anh không thể thông hiểu được đâu. Cuốn sách này tám phần không phải là của anh rồi, còn có con dấu nữa này, thật là rất tinh xảo, vừa thấy sẽ thấy ngay đây là thứ này không phải là của anh, vì nó tuyệt đối không phù hợp với khí chất của anh!"
Lâm Thi vừa nói, vừa cúi đầu cẩn thận nhìn đi nhìn lại trên trang đầu của cuốn sách, con dấu này được khắc quả thật rất rườm rà, giống như một loại triện. Cô tò mò nhìn một lát, trong miệng lầu bầu thì thầm: "Phó... Tĩnh Tri? Này, đây là tên ai vậy? Chủ nhân của cuốn sách này là Phó Tĩnh Tri mà?"
Lời của Lâm Thi vừa nói ra khỏi miệng, Mạnh Thiệu Hiên chợt từ trên ghế sofa nhảy vọt lên, đưa tay đoạt lấy cuốn sách, lúc này gương mặt tuấn tú của anh gần như dán ở trên trang bìa của cuốn sách, cố gắng phân biệt nửa ngày, mới lại nhận ra ba cái loại chữ như sâu bò này, anh hoàn toàn không biết!
Hai tay anh gắt gao nắm chặt lấy cuốn sách, đôi mắt cũng vụt sáng kinh người, mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn Lâm Thi: "Thi Thi, cô xác định mấy cái chữ nhìn không ra bộ dáng này là Phó Tĩnh Tri sao?"
Lâm Thi gật gật đầu, không hiểu nói: "Đúng vậy, tuy rằng tôi không biết viết chữ như vậy, nhưng tôi vẫn là có thể nhận ra được được chúng!"
Mạnh Thiệu Hiên giật mình nặng nề ngồi ở trên ghế sofa, nhìn đi nhìn lại con dấu. Con dấu nho nhỏ kia khéo lắm cũng chỉ gần bằng cái móng ngón tay út của anh, trong đó có ba chữ. Mà ba chữ ấy đã làm anh nhớ suốt năm năm, không biết bao nhiêu ngày đêm anh đã suy nghĩ về ba chữ ấy.
Phó Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri... Là cô sao? Là cô sao?
Trái tim của Mạnh Thiệu Hiên đập giống như trống trận. Anh không thể nào tin được lại có sự tình cờ như vậy. Anh không thể tin được người mà bản thân ngày nhớ đêm mong kia, người ở trong mộng vậy mà lại ở ngay trước mắt mình, hàng ngày đều có thể nhìn thấy, hàng ngày đều có thể nói chuyện.
Mạnh Thiệu Hiên ngồi ở chỗ đó cũng không hề nhúc nhích. Làn da của anh vốn trắng bệch gần như trong suốt, bởi vì sự kích động mà sắc đỏ đã ngập tràn trên mặt, làm cả khuôn mặt anh giống như sắc hoa đào tươi đẹp vậy. Chỉ có điều, lúc này đôi con ngươi ám màu hổ phách kia càng lúc càng sáng rỡ, quả thực đã bức bách người ta không dám nhìn thẳng...
Lâm Thi kinh ngạc nhìn anh, "Tam Thiếu, anh làm sao vậy?"
Trong đầu Mạnh Thiệu Hiên liên tục vang lên những tiếng ong ong. Hai tay anh gắt gao ôm lấy quyển sách, đầu tiên là áp vào trên lồng ngực mình, sau đó lại cởi bỏ tây trang ôm vào trong ngực, chỉ hận không thể đem cuốn sách kia nuốt vào trong bụng. Đây là phúc tinh (ngôi sao hạnh phúc) của anh, nhất định là của phúc tinh của anh, anh phải đi mua hơn mấy ngàn mấy vạn bản để quyên góp ra ngoài...
"Tam Thiếu?" Lâm Thi đứng lên, đi đến đẩy đẩy anh. Lúc này Mạnh Thiệu Hiên mới thoáng thanh tỉnh một chút. Anh nở nụ cười thật sự cực kỳ mê người: "Thi Thi, không sao đâu, cô bận thì cứ đi đi, tôi ngồi một mình ở đây một lát."
"Hả." Lâm Thi hồ nghi nhìn Mạnh Thiệu Hiên cười dịu dàng gần như muốn chảy ra nước, không khỏi trừng to mắt, hung hăng đập một cái vào trên đầu anh: "Này, Mạnh Thiệu Hiên, tôi đây nhưng là người của Kiều Tử Tích, anh nhìn tôi như vậy để làm gì?"
Mạnh Thiệu Hiên bị cô vỗ một cái, ngược lại, ý cười càng thêm xán lạn, càng mê người. Lâm Thi bị anh nụ cười yêu nghiệt của anh làm cho mê hoặc, cơ hồ hồn bay phách tán, thật vất vả mới định thần lại được, cô lại tát cho anh một cái nữa: "Đại thiếu gia, đừng tùy tiện phát điện loạn xạ với phụ nữ có chồng rồi nhé, vạn nhất anh làm cho gia đình người ta mâu thuẫn, làm cho gia đình người ta vỡ tan, nhất định anh sẽ phải xuống địa ngục đấy!"
Mắng xong, cô ổn định lại tinh thần, đôi giày cao gót gõ nhịp chậm rãi lắc lư đi ra ngoài.