Tĩnh Tri cứ nhìn anh cười như vậy, ý cười nơi đáy mắt giống như là châm nhúng độc, lóe lên ánh sáng khiến tim anh băng giá.
Mà cô bỗng nhiên lại ôn nhu, cúi đầu, ở trong phòng tràn đầy ẩm ướt, cô nhìn anh chăm chú, cười kiều mị động lòng người: “Anh cũng biết rõ rồi sao? Tôi còn tưởng rằng tôi lừa gạt được anh...”
Anh cũng cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Xác thực rất cao minh, lúc đầu thực sự lừa được tôi.”
“A? Chỉ là lúc đầu?” Tĩnh Tri nhẹ nhàng nhíu mày, gió và mưa lạnh ngoài cửa sổ tràn vào, rơi vào trên mặt, lạnh lẽo đột ngột làm cô giật mình một cái, rụt lui vai, mi tâm nhíu chặt, bụng dưới đau quặn một trận rồi một trận. Cảm giác bụng dưới đau khiến trên lưng cô đều đầm đìa mồ hôi lạnh, từ nửa đêm hôm qua liền bắt đầu đau bụng sinh. Cô biết, có lẽ cục cưng không đợi được, muốn ra đời vào ngày mai.
“Thật là tâm kế độc ác!” Mạnh Thiệu Tiệm cười càng sâu, “Xác thực người thường khó có thể dự đoán được.”
“Nếu đã biết, vì sao đêm nay không vạch trần tôi?” Đáy lòng Tĩnh Tri rùng mình. Cô thật sự quá mạo hiểm, biết rõ anh ta đã đi tới bệnh viện, biết rõ anh ta đã hoài nghi cô động tay động chân với cơm nước của anh ta, nhưng vì sao đêm nay anh ta vẫn như lúc trước, lạnh nhạt giống như không có gì phát sinh?
Mạnh Thiệu Tiệm lấp lánh ý cười: “Tôi đột nhiên cảm thấy, kiếp này hại em quá thảm, vì thế tôi quyết định, đổi thành em tới hại tôi.”
“Mạnh Thiệu Tiệm...” Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, nở nụ cười, tuy cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi xuống: “Lúc trước tranh khỏa thân là anh làm ra đúng không? Là anh ép An Gia Hòa đúng không? Còn có ảnh chụp này, đều là anh động tay động chân đúng không?”
Anh gật đầu: “Đúng, là anh, tranh khỏa thân là anh ép An Gia Hòa vẽ, ảnh chụp cũng là người quen của anh theo dõi các người rồi chụp lại, những lời đòn của em với lão tam, còn có tiếng xấu với tôi, đều là tôi lan truyền ra ngoài.”
“Vì sao?”
Ở trong bóng đêm đen nhánh, cây cối rơi hết lá cây ngoài cửa sổ như là dã thú bị nhốt đang giãy dụa, tiếng mưa rơi rào rào giống như là một thanh kiếm sắc bén cắt bóng đêm không lối thoát. Thì ra là thế, hóa ra chẳng qua là một chút tâm kế nho nhỏ của người khác, liền làm hại cô và Thiệu Đình từ đó đi lên đường không lối về!
“Vì để cho nó yêu em, vì để cho nó không rời khỏi em, vì để cho nó mất đi tâm vui thích của cha mẹ, vì cái chức chủ tịch kia.”
Mạnh Thiệu Tiệm chết lặng nói, trong thân thể đau nhức một trận lại một trận. Nếu không phải anh cố gắng chống đỡ, sớm đã khống chế không được, xụi lơ trên mặt đất.
“Vì để cho anh ấy yêu tôi?” Tĩnh Tri cẩn thận nghĩ, ngược lại mới hiểu được, nếu lúc trước cô không có ly hôn với Thiệu Đình, như vậy có lẽ hai người bọn họ vẫn sẽ lặp lại cuộc sống lúc trước, cô ẩn nhẫn, anh hoa tâm lạm tình, bọn họ giống như là một sợi dây quấn thành bế tắc, sau đó càng trượt càng xa...
“Rất tốt, rất tốt, như vậy xem ra, tôi ngược lại phải cám ơn anh, cám ơn anh để tôi và Thiệu Đình yêu nhau, cám ơn anh làm cho chúng tôi thực sự không thể rời bỏ nhau!”
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy đáy mắt tràn ngập nước mắt, một tấm lưới này của anh, đã bắt đầu bày ra từ mười năm trước, mà cô và Thiệu Đình lại không có chút cảm giác nào.
“Như vậy không cần hỏi nữa, giựt giây Thiệu Hiên hút ma túy, sắp xếp anh ấy không thể không đi Việt Nam, sau đó chết ở dưới tay thuộc hạ của Thiệu Đình, đều là một tay của anh bày ra đúng không? Bởi vì khi đó tôi và Thiệu Đình đã lưỡng tình tương duyệt, nhà họ Mạnh cũng không ngăn trở quấy nhiễu chúng tôi cùng một chỗ nữa, Thiệu Đình cũng đã trở về Mạnh thị, vì thế anh nhịn không nổi, đã nghĩ ra một độc kế như vậy, sau đó dùng tay tôi hại anh ấy đến thân bại danh liệt, không thể tiếp tục ở thành phố này, hoàn toàn mất đi tư cách thừa kế chức vị chủ tịch! Chỉ là Mạnh Thiệu Tiệm! Mục đích của anh đã đạt được, vì sao còn phải muốn tánh mạng của anh ấy!”
Tiếng mưa chợt trở nên dồn dập, giọng cô khàn khàn, giống như thiên quân vạn mã chạy băng băng trong cơn mưa lảo đảo sắp ngã...
“Tôi nói rồi...” Anh đè chặt bụng dưới, lại bỗng nhiên quay đầu ói ra. Dưới ánh đèn, gương mặt của anh lộ ra xanh tím dọa người, Tĩnh Tri che chặt bụng dưới, chỉ cảm thấy trong bụng một trận co rút đau đớn, dưới thân bỗng tuôn ra một dòng dịch thể ấm áp. Sắc mặt cô trắng bệch, nhẹ nhàng lay động một cái, nhưng vẫn nỗ lực đứng lại...
Cục cưng, con ngoan ngoãn chờ một lát...
Lòng bàn tay dán ở trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi bảo bối nhỏ nóng ruột muốn ra đời kia.
“Nó còn sống, sao em có thể thuộc về tôi?” Mạnh Thiệu Tiệm ói đến toàn thân mệt lã ngã xuống đất, trước mắt anh đã là một mảnh mờ mịt, bóng dáng của cô chỉ còn lại có một đường nét mơ hồ, khiến anh cố gắng thế nào cũng không thấy rõ nữa...
“Chẳng trách anh có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, chẳng trách anh không để ý đến cả tình anh em, máu chảy trong mạch máu của anh không giống nhau, bản tính này thực sự là kém cách xa vạn dặm! Chỉ là đáng tiếc, anh vấn vương nhiều năm, bày bố cẩn thận, nhìn như không có sai lầm, nhìn như bố trí kế hoạch ở ngoài vạn dặm, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm, anh còn nhớ rõ câu nói ngày đó tôi nói với anh không?”
“Anh đau khổ tranh đấu nhiều năm như vậy, anh một lòng cho rằng mọi người trên đời này không tốt với anh, anh cố chấp nhận định chính mình ưu tú nhưng không được coi trọng, anh cực đoan nhận định người khác đoạt thứ thuộc về anh. Nhưng anh lại không biết, trên đời này, người không có tư cách nhất là anh!”