Bình Bình đi ra ngoài, Tĩnh Tri giương mắt nhìn thời gian, tính toán một chút, bây giờ là chín giờ sáng, khoảng chín giờ tối là anh có thể đến thành phố A, sau đó lái xe qua đây chỉ cần hơn một giờ mà thôi. Nói cách khác, hơn mười giờ tối hôm nay, là cô có thể nhìn thấy anh!
Tâm tình Tĩnh Tri lập tức trở nên vui vẻ, trước tiên cô được hai người hầu chăm sóc tắm rửa sạch sẽ, sau đó liền đi xuống lầu ăn bữa sáng. Nửa buổi trưa đầu đều dùng để chọn quần áo, kỳ thực chọn tới chọn lui, cũng không có cái gì khác biệt, không có gì ngoại trừ quần áo rộng thùng thình dành cho phụ nữ có thai. Lúc lựa chọn quần áo ở trong tủ, Tĩnh Tri bỗng nhiên lấy một tấm giấy cứng rắng gì đó từ trong túi áo gió, vừa lấy ra nhìn, khóe miệng của cô liền cong lên...
Tình cảnh lúc trước rõ ràng trước mắt, khi đó chính là lúc hai người bọn họ ngọt ngào. Cô còn nhớ rõ, anh mang cô đi chơi, còn đi ăn kem sundae ở KFC. Cô thích ăn sốt chocolate nhất, anh liền đổ hai phần vào trong ly của cô, sau đó lúc nhìn cô, ánh mắt ôn nhu gần như muốn hòa tan cô...
Tiếp đó, bọn họ đi xem phim, xem phim xong đi ra ngoài, liền thấy được chỗ bán vé biểu diễn của Trần Thăng dành cho tình nhân. Lúc đó hai người trêu đùa nhau, cô còn trêu ghẹo anh, cuối cùng cùng nhau mua vé. Cô còn nhớ rất rõ ràng, khi đó anh hỏi cô; “Em nói, chúng ta có thể cùng đi xem buổi biểu diễn này không?” Cô không trả lời, sau đó anh giống như hứa hẹn nói: “Nhất định có thể, mặc kệ đến lúc đó anh ở nơi nào, xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ cùng xem buổi biểu diễn này với em.”
Tĩnh Tri nghĩ đến chỗ ngọt ngào, mắt cũng nhịn không được liền cong lên. Nhìn thời gian vào cửa trên vé, bây giờ là đầu tháng chín, còn có hơn nửa tháng, đúng lúc cô có thể cùng đi xem với anh. Đúng vậy, nâng cao bụng bự, như là tình nhân đi vào xem buổi biểu diễn đặc sắc này!
Tĩnh Tri cẩn thận cất tấm vé xong, liền đi đến bên bàn trang điểm. Lúc kéo ngăn kéo ra, cô chợt nhìn thấy hộp trang sức đang khóa lại kia, tâm trạng khẽ động, liền mở hộp trang sức ra. Mắt vừa nhìn thấy cặp nhẫn kim cương tình nhân của cô
và Thiệu Hiên, một chiếc nhẫn của Thiệu Hiên đã bị anh lấy đi, mà chiếc nhẫn của cô, vẫn còn ở tại chỗ này, cô đột nhiên nhìn thấy nhẫn, liền không nhịn được nhớ tới Thiệu Hiên.
Bọn họ đều nói anh đã chết, chết ở Việt Nam.
Thế nhưng cô lại không tin, một người sống ấm áp như ánh mặt trời, sao có thể nói chết liền chết được? Anh trẻ tuổi như vậy, mới hai mươi sáu tuổi, tuyệt đối không có khả năng chết!
Còn nữa, cô vẫn luôn không tin Thiệu Đình sẽ động thủ với Thiệu Hiên, nếu như nói là Mạnh Thiệu Tiệm làm, vậy thì còn có chút khả năng!
Mạnh Thiệu Tiệm? Tĩnh Tri bỗng nhiên giật mình! Ác ma kia! Người không hề có nhân tính đó! Vừa nghĩ tới anh ta, cô liền không nhịn được hận nghiến răng, nếu như không phải lúc trước cô đáp ứng Tô Linh, cô nhất định phải vạch trần anh ta, xem anh ta có thể còn làm mưa làm gió ở chỗ này như bây giờ không! Chuyện của Thiệu Hiên cũng nhất định không thoát khỏi liên quan với anh ta!
Tĩnh Ngôn mang thai con của anh ta, vậy mà cũng có thể bị đích thân anh ta phá bỏ, hiện tại đang ở nước ngoài, trải qua cuộc sống sống không bằng chết, hùm dữ còn không ăn thịt con! Anh ta lại có thể hạ thủ với con mình, vậy thì ngại gì anh em? Không, Thiệu Hiên hoàn toàn không có chút quan hệ huyết thống nào với anh ta!
Tĩnh Tri nghĩ đến đây, liền hận nghiến răng. Dựa vào cái gì người tốt không được hồi báo tốt, kẻ gieo tai họa lại sống ngàn năm? Chờ Thiệu Đình trở về, cô nhất định phải thương lượng thật tốt với anh một chút, muốn cô vẫn nhìn Mạnh Thiệu Tiệm đắc ý như vậy, cô thực sự sẽ bị tức chết tươi!
Nắm thật chặt nhẫn trong tay, không biết tại sao đế bạch kim nâng đỡ vây quanh kim cương lại làm ngón tay của cô bị thương, đau đớn bén nhọn lập tức tập kích đến thần kinh. Cô phản xạ có điều kiện buông tay ra, lại quét rơi hộp trang sức xuống mặt đất, vài món trang sức và một cái nhẫn kia đều rơi ở trên mặt đất, Tĩnh Tri khó khăn ngồi xổm xuống, nhặt những thứ rơi lộn xộn đầy đất lên, bỗng nhiên
liền thấy được một cây lược gỗ màu sắc cổ xưa. Tiếng lòng cô khẽ động, chỉ cảm thấy tình cảm ấm áp giống như đều dâng lên, chạy dọc theo trăm mạch tứ chi của cô. Cô đưa tay nhặt lược gỗ lên, đầu ngón tay lướt qua đường vân thanh nhã bên ngoài chất gỗ kia, nét chữ nho nhỏ, còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo liền rơi vào trong mắt...
Tĩnh Tri đứng lên, ngồi xuống ở trước bàn trang điểm. Một cây lược gỗ nho nhỏ, ký thác tình yêu vô biên của anh. Cô thậm chí có thể nghĩ đến, lúc anh cầm dao điêu khắc hàng chữ lên phía trên, sẽ có biểu tình dạng gì...
Mạnh Thiệu Đình muốn luôn luôn ở cùng với Phó Tĩnh Tri.
Cô bị cảm giác hạnh phúc mãnh liệt này thúc ép nước mắt doanh tròng, nhịn không được dán cây lược gỗ ở trên ngực. Tim đập rất nhanh, rất kịch liệt, cô chỉ cảm giác mình bị tình yêu của anh bao bọc chặt và rất ấm áp, bao vây một tầng lại một tầng, trốn không thoát, cũng không cần trốn nữa!
Thiệu Đình, Thiệu Đình... em cũng muốn ở cùng một chỗ với anh, vĩnh viễn luôn ở cùng một chỗ...
***************************