Tĩnh Tri ngẩn ra, vừa ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt tràn đầy tức giận của anh, cô ngược lại càng phản kháng kịch liệt, thậm chí nóng ruột cúi đầu cắn lên cổ tay anh!
"Ưm!" Mạnh Thiệu Đình bị đau, lập tức buông lỏng Tĩnh Tri ra, cúi đầu vừa nhìn, trên cổ tay đã có hai hàng dấu răng chỉnh tề!
"Em -- "
"Tôi thế nào? Anh - cái người điên này!" Tĩnh Tri trừng đôi mắt to tròn lên, lại né tránh anh hai bước, vẻ mặt đề phòng nhìn anh: "Anh đừng tới đây, anh còn tới, tôi sẽ cắn anh!"
Mạnh Thiệu Đình vốn còn đang tức giận, nghe được những lời này của cô ngược lại cười nhẹ một tiếng. Anh không thèm để ý chút nào tới gần từng bước, đưa cổ tay khác của mình tới, nhướng mi lên, khiêu khích nói: "Em cắn đi, cắn đi!"
"Anh -- anh vô sỉ!" Tĩnh Tri tức giận, mặt đỏ bừng, toàn thân cũng bắt đầu run lên!
"Tĩnh Tĩnh, em không sao chứ? Người kia là ai? Em quen không?" Trương Dương bị đẩy ở một bên bỗng nhiên cầm điện thoại đi tới. Anh ta vừa nói, Mạnh Thiệu Đình ở bên cạnh không quên hung hắng trừng mắt nhìn anh ta, anh ta càng che chắn Tĩnh Tri ở phía sau.
Mạnh Thiệu Đình vẫn không thèm nhìn tới Trương Dương, ánh mắt của anh vững vàng dính ở trên người Tĩnh Tri. Thấy bộ dáng tức giận không ngừng của cô gái nhỏ kia, trong lòng anh liền cảm thấy thoải mái.
"Tĩnh Tĩnh, nếu em không ngoan ngoãn trở về với tôi, tôi sẽ đi tìm bánh bao nhỏ."
Mạnh Thiệu Đình nhàn nhã ôm hai cánh tay, cằm hơi nâng lên, bên môi cũng lộ ra nụ cười đắc ý.
Tĩnh Tri vừa nghe ba chữ bánh bao nhỏ, sắc mặt lập tức trắng bệch. Cô gắt gao cắn môi, thấy vẻ mặt bình tình của Mạnh Thiệu Đình, cô liền cảm thấy một cơn tức giận va chạm ở trong lồng ngực của mình.
Thế nhưng, chuyện bánh bao nhỏ là bí mật của cô, nếu như bị tên đàn ông đáng chết này vạch trần, việc làm của cô sẽ ngâm nước nóng!
Nghĩ tới đây, Tĩnh Tri gần như là dùng ánh mắt giống như ăn thịt người gắt gao trừng Mạnh Thiệu Đình một chút, mới đi tới ra từ sau lưng Trương Dương. Cô cúi đầu đi rất nhanh, lúc đi qua bên người Mạnh Thiệu Đình, gần như lấy hết khí lực toàn thân, dùng một cước giẫm lên lưng bàn chân của Mạnh Thiệu Đình!
Nụ cười của Mạnh Thiệu Đình cứng đờ, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ. Thấy cô nổi giận đùng đùng chỉ lo đi về phía trước, bên môi anh dần dần nổi lên ý cười, cũng xoay người đi theo Tĩnh Tri về phía nhà trọ.
Dương Trương đứng ngốc lăng ở nơi đó, anh ta muốn đi qua, nhưng không biết nên nói cái gì, nên lấy thân phận gì để đi qua. Nghe ý tứ Tĩnh Tĩnh nói chuyện, hẳn là quen biết người này, rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì?
Mắt Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy Tĩnh Tri vọt vào trong thang máy, mà cửa thang máy sẽ đóng lại trước mắt mình, anh đi nhanh một bước, đưa tay lên ngăn cản, cũng vào thang máy.
"Anh theo tới đây làm gì?" Tĩnh Tri tức giận mở miệng, gương mặt tức giận đến trắng bệch, trong mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy tức giận và oán hận: "Anh có ý gì? Không phải chúng ta nói xong rồi sao, anh cũng đáp ứng buông tha tôi, sao còn chạy tới nơi này làm gì?"
"Tôi chưa nói không buông tha em mà." Mạnh Thiệu Đình giống như rất vô tội nhìn cô, nói hời hợt một câu.
Tĩnh Tri lập tức nổi đóa, "Anh -- anh!"
"Tĩnh Tĩnh, em đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ là đến nhìn một chút..."
Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên dừng lại, Tĩnh Tri có chút giật mình xoay mặt nhìn anh. Lại thấy hình như nụ cười trên mặt anh có chút chua xót, mà một đôi mắt vốn xinh đẹp lại giống như hiện lên một chút thần sắc thống khổ.
"Tôi chỉ đến nhìn cháu trai của tôi mà thôi."
Ngón tay Mạnh Thiệu Đình nhanh chóng nắm chặt cổ tay áo, trái tim buộc chặt cũng bắt đầu trở nên đau đớn.
Đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn kia giống như bắt đầu từ dọc theo ngón tay rồi tràn ngập khắp thân, anh cảm giác mình thật sự có chút khổ sở.
Hai người bọn họ, sẽ không cách nào quay lại.
Nếu như không có đứa nhỏ, nếu như cô không sinh đứa bé này với Thiệu Hiên, anh nhất định sẽ không buông tay, nhưng bây giờ anh không biết mình nên dùng thân phận gì đứng ở bên cạnh cô.
Hơn nữa, không phải anh đã sớm nghĩ kỹ, sớm quyết định hoàn toàn buông tay sao?
Huống chi, ai sẽ đưa cho anh một lý do tiếp tục giữ lấy cô không buông?
Trong nhà anh còn có một người vợ, mặc dù anh không thích, nhưng không phải anh đã kết hôn, đã kết hôn rồi ư?
Tĩnh Tri chợt nghe thấy anh nói như vậy, cả người đều ngây ngẩn. Cô nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn anh, nhưng lúc này thang máy 'đing' lên một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên ngoài còn đứng một người lạ.
Mạnh Thiệu Đình cười tự giễu một tiếng, liếc mắt nhìn Tĩnh Tri một cái, nói: "Đi thôi, tới rồi."
Anh nói xong liền đi ra ngoài trước, Tĩnh Tri sửng sốt một chút, đợi cho người vào thang máy kia nhìn cô mấy lần, cô mới vội vàng đi ra ngoài.
Gian phòng của cô ở ngay bên ngoài, cách đây vài mét, nhưng làm sao cũng không muốn đi qua.
Đã trễ thế này, chẳng lẽ anh còn muốn vào nhà của cô?
Chỉ là, anh cũng nói anh chỉ là đến nhìn cháu trai của anh, cô cũng không thể chặn anh ở ngoài cửa?
"Em thất thần cái gì?" Mạnh Thiệu Đình đã đi tới nơi, anh nhăn mặt, thấy Tĩnh Tri đứng ngốc lăng bất động ở phía sau, nhịn không được đưa tay gõ một cái lên đầu cô, cười hơi lưu manh: "Đi đi, có người chiêu đãi khách khứa như em sao?"
"Quá trễ rồi. Mạnh Thiệu Đình, anh vẫn là đi đi, bánh bao nhỏ cũng ngủ rồi, anh đánh thức thằng bé, nó sẽ khóc."
Tĩnh Tri bị anh gõ một cái, bị đau nên lông mày hơi nhíu lại, cô đưa tay đẩy tay anh ra, hít sâu một hơi mới làm cho mình tỉnh táo lại. Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh.