Anh vụng trộm liếc nhìn về phía Thanh Thu, đáy mắt của cô phảng phất cũng thoáng hiện vẻ mất mát, sâu thẳm trong trái tim anh liền trào lên một cảm giác đau nhói, giống như bị vật gì đó đâm vào, khiến bàn tay của anh đang giấu ở dưới bàn, dần dần nắm chặt lại, siết đến đau nhức.Nặc Nặc tiếp tục ê a nói chuyện với Hà Dĩ Kiệt bằng ngôn ngữ trẻ con của mình. Hà Dĩ Kiệt gần như đã có thể nghe và hiểu được quá nửa, anh chăm chú nghe con gái nói chuyện, trả lời cực kỳ nghiêm túc. Sau đó giữa những lúc cô bé nói chuyện thỉnh thoảng anh lại yêu thương dỗ dành con gái ăn một chút bánh ngọt, Nặc Nặc vui vẻ đến mức tay chân múa loạn cả lên. Đã hai ngày nay cô bé không được gặp cha mình rồi, vì thế Nặc Nặc có rất nhiều, rất nhiều chuyện để nói, chỉ muốn được kể ra tất cả mọi chuyện cùng một lúc cho ba ba nghe!
Tuy vậy Thẩm Bắc Thành vẫn dựng thẳng tai lên để nghe Thanh Thu và Tĩnh Tri đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Giữa lúc Nặc Nặc đang líu ríu kể chuyện bằng giọng nói trẻ thơ ngọng nghịu, đột nhiên một câu nói lọt vào tai của Thẩm Bắc Thành, khiến đầu óc anh như mê muội gần như không thể nhận biết được mọi thứ xung quanh nữa, trong lúc nhất thời anh như bị rơi vào trong hầm băng, trở nên ngơ ngẩn...
"... Tìm được một người mà bản thân mình cho rằng thực sự phù hợp, đương nhiên chính là để sau này mình kết hôn chứ sao, trước kia mình vẫn một mực không muốn kết hôn nữa, chẳng qua là vì chưa gặp được đúng người mà thôi... Ừ, anh ấy rất tốt, rất quan tâm tơi mình..."
Thanh Thu hơi quay nghiêng mặt để nói chuyện với Tĩnh Tri, làn da trắng bóng như ngọc, nhưng nụ cười lại cực kỳ sáng lạn và ngọt ngào, trong đôi mắt lóe lên ánh nhìn rạng rỡ sáng ngời, tựa như một cô gái trẻ đang đắm chìm trong tình yêu, tràn ngập sự thánh thiện và đẹp đẽ. Khi cô nói đến cái từ "Anh" kia, trên mặt thực sự hiện lên vẻ hơi e thẹn.
Thẩm Bắc Thành có cảm giác sống lưng bỗng lạnh toát. Anh không thể ngồi ở đây được nữa, anh cũng không mong muốn mình còn phải tiếp tục nghe thấy những lời nói thế này nữa... Anh vẫn luôn biết rõ cô không thiếu người theo đuổi, nhưng cô đã cự tuyệt tất cả bọn họ, nên anh cho là mình còn có cơ hội, nhưng không ngờ rằng cô đã động lòng...
Thẩm Bắc Thành không biết mình đã phải gắng gượng thế nào mới giữ được đầu óc tỉnh táo để nói lời cáo biệt với mấy người bạn. Anh cũng không biết mình đã làm thế nào để cố gắng giữ được vẻ mặt điềm tĩnh như trước, để bước chân giữ được trầm ổn đi ra khỏi quán bán bánh kem. Mãi đến khi đứng ở bên đường, anh mới hít một hơi thật sâu, nhận luồng không khí lạnh giá từ cơn gió lạnh cuối tháng mười một thổi tới. Cơn gió thu lạnh lẽo cuộn xoáy làm vạt áo gió của anh tung bay. Từ đáy lòng anh, cảm xúc lạnh buốt đang dần dần dâng lên... Triển Thanh Thu – cái tên kia giờ đây tựa như đã được khắc ở trong lòng của anh, đã trở thành một bộ phận trong trái tim anh.
********************************************************.
Đỗ lão tướng quân sắc mặt âm trầm ngồi ở ghế trên, Đỗ phu nhân và Đỗ tiên sinh đang ngồi hơi nghiêng ở trên ghế sa lon, sắc mặt cũng âm trầm không kém. Đỗ Phương Phương ngồi ở bên cạnh Đỗ phu nhân, sắc mặt tiều tụy, tóc tai có chút rối loạn. Đỗ phu nhân nhẹ nhàng ôm lấy cô, thỉnh thoảng lo lắng liếc nhìn cô một cái. Con gái bà đã gầy đi rất nhiều, gần như không còn ra hình dạng người nữa, hai con mắt như hai cái giếng cạn, không còn có một chút vẻ sáng bóng linh lợi nữa, cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào một chỗ ở trên bàn trà, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.
Hà Dĩ Kiệt ngồi một mình ở trên chiếc ghế sa lon đơn. Anh vẫn giữ im lặng, chỉ có nét mặt và tư thế ngồi ngay ngắn vẫn luôn chứa đựng dáng vẻ cương quyết bướng bỉnh, thể hiện cho mọi người thấy rõ ràng thái độ cứng rắn của anh.
Trầm mặc một lúc lâu, sau đó Đỗ lão tướng quân mới bỏ chiếc tẩu thuốc vẫn luôn ngậm trên miệng xuống. Ông hơi híp híp mắt lại, sau đó khi mở to cặp mắt ra thì ánh nhìn sắc bén trong đôi mắt ông liền phóng thẳng ra, rơi vào trên mặt Hà Dĩ Kiệt. Ông chăm chú nhìn chằm chằm vào anh chừng nửa phút, nhưng Hà Dĩ Kiệt vẫn trầm tĩnh như nước, đuôi lông mày không hề động đậy. Anh lặng im nhìn lại Đỗ lão tướng quân, cũng không hề có ý định muốn lùi bước, thậm chí khóe môi đang mím chặt kia lúc này lại dường như hơi trầm xuống, nhưng vẫn toát lên cảm xúc nguội lạnh không nói ra được.
Một lát sau, vẫn là Đỗ lão tướng quân mở miệng trước. Ông chậm rãi thu hồi lại ánh mắt, xoay xoay hai viên đá tròn nhẵn thín bóng loáng sáng ngời trong lòng bàn tay, mở miệng nói vẻ rất uy nghiêm: "Chân tướng của sự việc này chúng ta đều đã nghe Phương Phương và Dĩ Kiệt kể lại rất rành mạch và đầy đủ rồi. Nhà họ Đỗ của chúng ta tuy không phải thuộc dòng dõi danh môn quý tộc gì, nhưng từ trước đến nay vẫn rất chú ý dạy bảo cho con cháu trong nhà, khi ra ngoài đều phải biết tuân thủ đúng lễ nghĩa. Trong chuyện này, quả thực Phương Phương đã sai rồi. Cho dù như thế nào, việc đánh người, gây thương tích cho người khác vẫn là chuyện không đúng! Đã phạm phải sai lầm, vậy thì dứt khoát sẽ phải chịu sự trừng phạt xứng đáng. Dĩ Kiệt, cháu cứ yên tâm, chuyện đã xảy ra như vậy, ta sẽ không nuông chiều..."
Đỗ lão tướng quân còn chưa dứt lời, Hà Dĩ Kiệt cũng đã lên tiếng cắt ngang, giọng nói của anh vẫn ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Đương nhiên Lão tướng quân luôn là một người ngay thẳng, rất hiểu lễ nghĩa, thời gian qua Dĩ Kiệt cũng vẫn luôn rất kính trọng ngài, cũng rất sẵn lòng nghe những theo những sắp đặt của ngài. Nhưng dù sao Phương Phương vẫn là cháu gái của ngài, chuyện trừng phạt này, giờ tạm thời không đề cập đến nữa."
Đỗ lão tướng quân còn chưa dứt lời, Hà Dĩ Kiệt cũng đã lên tiếng cắt ngang, giọng nói của anh vẫn ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt: "Đương nhiên Lão tướng quân luôn là một người ngay thẳng, rất hiểu lễ nghĩa, thời gian qua Dĩ Kiệt cũng vẫn luôn rất kính trọng ngài, cũng rất sẵn lòng nghe những theo những sắp đặt của ngài. Nhưng dù sao Phương Phương vẫn là cháu gái của ngài, chuyện trừng phạt này, giờ tạm thời không đề cập đến nữa."
Trừng phạt sao? Cô ta là người của nhà họ Đỗ, là cháu gái ruột của Đỗ Nghĩa Sơn ông, ông có thể trừng phạt thế nào đây? Dùng biện pháp trừng phạt nhỏ để che dấu tội lớn của cháu gái, đây đúng là một cách làm thật sự rất khôn khéo. Nếu thật sự ông là người thiết diện vô tư, vì sao không nói sẽ giao cháu gái cho quan toà, để điều tra nguyên nhân cái chết của Tư Tư cho rõ ràng? Sau đó cần phải chịu hình phạt thế nào thì phải nhận phạt như thế, nếu cần phải tử hình thì sẽ tử hình mới đúng.