Vì sao làm cho hắn ở nước Mĩ năm năm đều đối với cô nhớ mãi không quên, vì sao làm cho đại ca từ trước đến nay không gần nữ sắc lại đối với cô vài phần kính trọng, vì sao có thể làm cho Thiệu Hiên yêu cô đến trình độ như vậy, luận về nhan sắc cô cũng không tính là quốc sắc, vóc người cũng chỉ nhỏ bé bình thường, hiện tại tính tình lại phôi muốn chết, tâm cũng hung ác, thế nhưng, chỉ có một mình cô, hắn lại vẫn muốn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Đôi khi một mình, trong lòng cũng sẽ không muốn, làm như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không?
Hắn là một người làm ăn, sống ba mươi năm làm mỗi một việc đều so sánh được mất lợi và hại, duy chỉ có lần này, hắn biết rõ nhất là lỗ vốn nghiêm trọng, những vẫn làm không chùn bước "Kí kết hiệp ước."
Giống như là, biết rõ cô là vì trả thù Mạnh gia, biết rất rõ cô đối với mẹ mình làm hại chân tay, biết rất rõ ràng, trong lòng cô luốn muốn tìm cách làm thế nào lật đổ hắn, thế nào làm Mạnh gia suy sụp, biết rất rõ ràng, cô sớm đã không còn là một Phó Tĩnh Tri đơn thuần, biết rất rõ ràng cô có tâm cơ thủ đoạn, tự mình biết mình ghét nhất những người phụ nữ tâm cơ thủ đoạn, nhưng hắn vẫn dung túng cô, hoặc là cố ý quên những việc cô đã làm.
Thậm chí có thời gian thay cô giải vây trong lòng.
Đã nói là muốn bồi thường cô, đã nói là giúp cô trả thù, nhưng hắn vô pháp hạ thủ với chính cha mẹ mình, hắn chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt dung túng những thủ đoạn nho nhỏ của cô, chỉ cần không quá phận.
Mà một lần kia, cô khiến mẹ hắn cùng Mạn Quân xảy ra chút chuyện, mặc dù bọn hắn cũng xảy ra tranh chấp, hắn mấy ngày không trở về, nhưng nghe người hầu trong biệt thự nói, tiểu thư mấy ngày nay tâm tình vô cùng tốt, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn, hắn sau khi nghe, hận khí đối với cô thoáng cái biến mất.
Bát quá vẫn là một đứa bé tâm tư đơn giản, vì một chút đầu lưỡi chiếm thượng phong liền vui vẻ không thôi, nữ nhân như vậy, coi như thực sự buông tay cho cô muốn làm gì thì làm, cô có thể náo được đến mức nào đâu?
Lại nói tiếp, vì sao Thiệu Hiên đơn giản như vậy đạt được lòng của cô, vô ngoại là bởi cô chịu nhiều cực khổ như vậy, có người giành cho cô những khao khát ấm áp đúng lúc, tự nhiên vô pháp chống cự.
Này đó không khó, hắn so với một người chỉ biết đánh ra tới người, chẳng lẽ còn không sánh bằng một mối tình đầu? Huống chi, hắn thế nhưng cho tới bây giờ, chưa từng quên Phó Tĩnh Tri đã từng ái mộ hắn rất sâu sắc, thậm chí đồng ý tuyên thệ muốn cùng một chỗ với hắn cả đời.
Hắn cũng không tin, trong lòng cô quả thật sẽ không cho chính mình một vị trí?
Bất quá, coi như là hiện tại không có, hắn cũng không để ý giành chút thời gian, đem chính thân ảnh của mình từng chút từng chút khắc sâu vào lòng cô.
Mạnh Thiệu Đình tiện tay mở đài FM, vừa mới phát ra một tin tức truyền đến một người đàn ông Việt, giết một nữ sinh vừa lúc hát đến một câu: Sơn có mộc hề không có chi, tâm duyệt quân hề quân không biết...
Tâm duyệt quân hề., quân không biết...
Đây là loại nào, bi thương khó giải?
*********
Trong lúc đó Tĩnh Tri nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy có người đứng bên cạnh giường cua mình, coi như là cúi đầu nhìn mặt, trong đầu cô chỉ cảm thấy muốn ngủ, người có thể đến bất quá chỉ là Mạnh Thiệu Đình mà thôi, cô cũng lười mở mắt, chuyển thân thể, đưa lưng về phía ngoài, lại nặng nề ngủ...
Phụ nữ có thai thật đúng là thích ngủ a.
Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi đến, môi hơi nhếch lên, chỉ nhàn nhạt một mạt tiếu ý, hắn và Mạnh Thiệu ĐÌnh lớn lên tương đối giống, nhưng vẫn có bất đồng lớn, thí dụ như, ánh mắt của hắn giống như một tầng cát mỏng làm cho người ta không rõ rút cuộc bên trong là cái gì, bất kể làm cái gì đều là nhàn nhạt, bộ dáng cười nhưng không giống cười, mà Mạnh Thiệu ĐÌnh lại là con người gọn gàng dứt khoát trong mắt âm ngoan, lúc vui sướng, trong mắt xán lạn tinh huy, điểm này, thực ra hắn và Thiệu Hiên lanh lẹ có chút tương tự.
Vừa rồi nhìn cô lâu, nữ nhân này một điểm phòng bị cũng không có, hơn nữa, thủ hạ của nhị đệ càng ngày càng không dùng được, hắn liền hao chút tâm tư tìm đến, nếu là cha mẹ không kháng cự được, hạ độc thủ, Thiệu ĐÌnh xem ra là không có biện pháp đâu.
Thế giới này, chính là tàn nhẫn như vậy, người cố nài thì không thể, người không ngoan, thì nữ nhân của mình cũng không đảm bảo được, không chừng còn mất mạng, tỷ như Thiệu Hiên.
Còn tỷ như, hắn nếu không phải ngoan, này phóng mắt nhìn giang sơn Mạnh Thị, tiền tài địa vị chẳng phải tay dâng người ta?
Mạnh Thiệu Tiệm muốn, tiếu ý liền sâu hơn, hắn chậm rãi thong thả bước đến trước cửa sổ, sau giờ ngọ ánh mặt trời thật ấm áp, nên mở cửa sổ hít thở chút không khí, ở đây một phòng toàn mùi thuốc, làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Lại nói Mạnh Thiệu Tiệm có một cái mao bệnh, khứu giác đặc biệt mẫn cảm với mùi thuốc, thậm chí là dược liệu đông y cho vào cháo, hắn cũng có thể phân biệt được là loại dược liệu nào, mặc dù không bằng trung y, nhưng cũng tám chín phần mười.
Hắn vừa mới đẩy cửa sổ ra, người trên giường cũng đã tỉnh, vẫn còn buồn ngủ, ánh mắt nhìn bóng lưng của hắn.
Hắn tới? Tĩnh Tri đần độn, thời gian mang thai thích ngủ, lúc này trong đầu còn tỉnh tỉnh mê mê, chỉ nhìn một bóng lưng, hoảng hốt tưởng là hắn...
"Mạnh Thiệu Đình, tôi muốn uống nước..."Tĩnh Tri ở trong hỗn độn mở miệng, cô có chút ngạc nhiên, cô vì sao lại như vậy sai khiến hắn?
Mạnh Thiệu Tiệm xoay người lại, gió thổi bay rèm cửa, ngoài cửa sổ là một gốc cây táo, có hoa nở rất đẹp...
Ánh sáng chiếu trên mặt hắn, trong thời gian ngắn làm cho Tĩnh Tri có chút khó phân rõ đây rút cuộc là ai.
Cô lại xoa xoa mắt, cuối cùng cũng hơi thích ứng với ánh sáng, thấy rõ người trước mặt kia, năm năm không thấy, hắn vẫn không thay đổi gì.
Mà cô, phi một thân huyết tinh, sớm đã thay đổi cả bản chất và diện mạo.
Tĩnh Tri sẽ không quên, hắn mang cho cô nhục nhã này.
Quay mặt đi chỗ khác, vừa mới tỉnh ngủ tiếng nói kiều mị lại hơi khàn khàn: "Anh tới làm cái gì?"
Mạnh Thiệu Tiệm vẫn chưa đáp, ngược lại đi tới bình nước rót một cốc nước bưng qua, đi tới trước giường của cô: "Khát nước? cô uống đi."
Vẫn là như vậy giọng nói trầm thấp, nhưng lại lạnh lùng năm tháng vẫn như ác mộng gõ cửa.
Tĩnh Tri cánh tay chậm rãi nâng lên, chạm vào cái cốc ấm áp, cô bỗng nhiên nhấc ngón tay, lại đem cốc nước lật úp vào người Mạnh Thiệu Tiệm.
Cốc nước có chút nóng đều tưới vào ngực Mạnh Thiệu Tiệm, Tĩnh Tri lại cười một tiếng, cũng không thèm nhìn hắn một cái, xoay người nắm xuống, kéo chăn che kín mình: "Đại thiếu gia vẫn là trở về đi,không được ở trong này làm cho người ta nhìn phiền tâm."
Mạnh Thiệu Tiệm thấy cô như vậy, đáy mắt lại phát ra mấy phần ánh sáng ngọc, hắn không thèm để ý đặt cốc nước xuống, tiện tay phẩy phẩy áo sơ mi ướt đẫm, cười nhẹ một tiếng: "Năm năm không gặp, tính tình tăng trưởng a/."
"Năm năm không gặp, một số người vẫn là như cũ vô sỉ a."
Thanh âm của cô rầu rĩ, mặc dù đang không muốn nói, thế nhưng thanh âm của cô vẫn ôn nhu dễ nghe.
Mạnh Thiệu Tiệm không để ý vẫn cười: "Năm năm không gặp, nhanh môm nhanh miệng hơn, nhưng tôi thích."
"Năm năm không gặp, đại thiếu gia ngoại trừ khiêu khích em dâu còn thích tìm mắng mao bệnh?"
Tĩnh Tri xốc chăn, một đôi tròng mắt như thủy tinh đen, lấp lánh bức người.
"Hảo một Phó Tĩnh Tri!" Mạnh Thiệu Tiệm đáy mắt càng sâu, hắn thẳng thắn ngồi xuống bên giường, gọn gàng dứt khoát vào thẳng vấn đề: "Có nghĩ muốn lật đổ Mạnh Thiệu Đình?"
Tĩnh Tri cảm thấy huyệt thái dương hơi giật, chợt lại không lộ thanh sắc cười, miễn cưỡng nói: "Tôi lật đổ kim chủ của tôi làm cái gì? Lật đổ, anh giúp tôi tiền sữa bột nuôi con?"
"Ha ha, tôi nguyện ý cống hiến sức lực." Mạnh Thiệu Tiệm nhìn gương mặt hồng hào của cô, có chút dao động, hắn hơi nghiêng mình, liền ngửi được mùi hoa sơn chi trên người cô: "Hắn có thể cho cô, tôi cho cô gấp mười gấp trăm thế nào?"
"Dựa vào cái gì tin anh?"
"Sáu tháng cuối năm họp ban giám đốc, người thừa kế tân chủ tịch là nhị đệ."
"À? Anh muốn tôi giúp anh đoạt quyền thế? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, tôi có thể làm được cái gì? Nhân vật như đại thiếu gia, tâm cơ lòng dạ có hạng, chỗ nào phải dùng đến tôi?"
Tĩnh Tri cười lạnh, nam nhân này tiềm tàng thật đúng là sâu, cô nhớ thời gian trước ly hôn, nghe Mạnh Thiệu Đình nói, đại ca tính tình điệu thấp, cô có thể trong lòng oán thầm, người này trong lòng làm cho người ta nhìn không thấu, có thể nào không có tâm cơ?
Quả nhiên, sau khi Mạnh Thiệu Đình xuất ngoại, hắn dần dần đối với cô nổi lên tâm tư, Tĩnh Tri thế nào cũng không quên, bị Mạnh Phu nhân bắt gặp hắn cố tình hôn cô, rồi về sau bọn họ nắm lấy lý do độc ác ấy, thông đồng đại thiếu gia! Hình chụp ôm hôn, cùng Hình An gia Lúa vẽ...
Bây giờ nghĩ lại, không có lửa làm sao có khói.