Hà Dĩ Kiệt khẽ vươn tay ôm lấy con gái, nhưng ánh mắt anh lại xẹt qua cô một cái, ý cười lại càng thêm thâm thúy...
Nặc Nặc quay mặt lại nhìn, cái miệng nhỏ nhắn lập tức cong lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp giơ lên che hai con mắt Hà Dĩ Kiệt lại, cất tiếng nói non nớt ngây thơ phê bình: "Ba ba, ba không được nhìn, Nặc Nặc không cho ba ba nhìn lén dì!"
Giọng nói non nớt của cô bé vừa vang lên, Tư Tư chỉ cảm thấy chính mình giống bị tiếng sấm nổ ầm một tiếng, giật nảy mình. Một tay cô chậm rãi sờ ra sau lưng, hai gò má lập tức đỏ bừng, lại hét lên một tiếng, lao thẳng vào trong phòng vệ sinh, đóng sập cửa lại nghe “rầm một tiếng!
Hà Dĩ Kiệt vẫn không sao nhịn được cười, anh ôm Nặc Nặc đi nhanh mấy bước tới cửa, vừa đi ra bên ngoài cửa, anh liền phá lên cười ha ha.
Anh cười to, Nặc Nặc có chút không hiểu, cô bé đi theo bên cạnh ba ba lâu như vậy nhưng chưa bao giờ từng thấy thấy ba ba cười vui vẻ như thế bao giờ, vì thế cô cũng không sao nhịn được nữa cũng bật lên tiếng cười khanh khách giòn tan.
Hai cha con cười thành một tràng dài, Tư Tư che mặt ghé lưng dựa vào cửa, xấu hổ tức giận thiếu chút nữa thì bật khóc òa lên. Người đàn ông này thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, tại sao lại không biết lễ nghĩ tối thiểu như thế. Mới sáng sớm như vậy đã chạy tới phòng ngủ của mình, đã không lên tiếng lại còn cứ đứng ở ngoài cửa nhìn mà nhìn lén vào... Cô thật sự đã nhìn nhận sai về anh rồi, anh tuyệt đối là một con sói háo sắc, một con sói háo sắc chính cống.
Càng nghĩ Tư Tư càng thấy tức giận. Cô thở phì phì kéo cửa ra, mặt này hậm hực đi đến bên cạnh tủ quần áo, lôi tất cả quần áo của mình đã treo lên ngày hôm qua ra, bới lung tung tìm bộ quần áo dày mặc lên, đống quần áo còn lại nhét tất vào trong va li, cũng không thèm rửa mặt, đánh răng gì nữa, cứ thế kéo chiếc vali đi ra bên ngoài.
Hà Dĩ Kiệt vẫn còn đang ôm con gái cười vui vẻ, bất thình lình nhìn thấy Tư Tư mặt mũi đỏ bừng đang kéo vali đi ra ngoài, anh không khỏi cuống lên, không chút nghĩ ngợi liền ôm Nặc Nặc ngăn cản cô lại.
"Tư Tư, đừng đi..."
Anh cũng không biết làm thế nào chỉ đành gọi tên cô thật lớn. Tư Tư sửng sốt một chút, Hà Dĩ Kiệt cũng ngây ngẩn cả người, sau vài giây ngắn ngủi nhìn nhau, Tư Tư đẩy tay anh ra, cúi đầu tiếp tục đi ra bên ngoài: "Hà tiên sinh, anh nhận lầm người rồi."
Nhưng tại sao trái tim cô lại đập nhanh như vậy? Tại sao lúc cô nghe thấy anh gọi tên mình như vậy, trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy có chút đau đớn? Tại sao mỗi lần cô nhìn thấy người đàn ông này, đột nhiên trong đầu lại trở nên trống rỗng, dường như rất muốn nhớ ra một điều gì đó, nhưng rốt cuộc cô lại không nghĩ ra được cái gì nữa.
Tại sao mỗi khi đứng ở trước mặt anh cô lại không còn là Cận Tư Tư ở nước ngoài, luôn vô lo vo nghĩ nữa, tựa như có một linh hồn khác đã nhập vào trong cơ thể sống của cô vậy, làm cho tay chân của cô trở nên luống cuống? Tại sao giờ phút này khi cô đi qua bên cạnh anh, ngay cả trong hốc mắt đang chan chứa mắt nước mắt của cô cũng thấy cay xè, đau ê ẩm như vậy chứ?
Tại sao buổi tối hôm qua lần đầu tiên cô dỗ dành Nặc Nặc đi ngủ, lại có thể hát được nhiều bài hát ru như vậy? Tựa như là trước kia hàng đêm cô đã từng ôm đứa nhỏ này dỗ dành cho bé ngủ, thành thạo giống như chính cô là mẹ đứa nhỏ vậy.
Tại sao? Tại sao lại như vậy nhỉ???
Tại sao cô cảm thấy cuộc sống tự do tự tại trước đây của mình lúc này đã trở nên biến đổi? Tại sao mỗi lần cô nhìn thấy người đàn ông này, lại dường như có một con quái thú nào đó đang ẩn giấu trong cơ thể cô như muốn thức tỉnh lại, như muốn giãy dụa để thoát ra, nhưng cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát nổi.
Tư Tư cúi đầu đi xuống dưới lầu, không hiểu sao nước mắt cứ rơi xuống.Cô muốn nén lại, nhưng lại không thể nảo nén lại nổi, từng giọt nước mắt tròn to cứ thi nhau chảy xuống. Trong lỗ mũi cô cũng thấy cay xè tưng tức, cảm giác cực kỳ khó chịu. Cuối cùng cô không nhịn nổi nữa giơ tay lên, nhẹ nhàng quệt qua nước mắt, nhưng khi cô vừa định bỏ qua tất cả...
Bỗng nhiên lại có một bàn tay ấm áp xuất hiện ở trước mặt của cô. Tư Tư ngẩng đầu lên, trên hàng lông mi dài vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt lấp lánh. Cô nhìn Hà Dĩ Kiệt vẻ đầy kinh ngạc, anh cũng đang nhìn lại cô, nhưng lại không giống như đang nhìn cô...
Ánh mắt như vậy, giống như đang nhìn xuyên qua cô, tới một người khác...
Đột nhiên cô cảm thấy như bị lăng nhục và uất ức nói không nói được thành lời, cô oán hận quay mặt qua chỗ khác, vẻ mặt đầy quật cường dứt khoát không quay lại nhìn anh.
,
Dựa vào đâu, chỉ vì người con gái mà anh thích đã chết, nên anh muốn tìm đến sự an ủi của cô kia chứ? Dựa vào đâu anh lừa gạt cô từ ngàn dặm xa xôi đến nơi này, rồi bây giờ anh lại đến đây để nhìn cô bị anh chê cười?
Cận Tư Tư cô đây không dễ để bị bắt nạt như vậy, cô phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Cô nên mặc kệ Nặc Nặc, cô cần phải sống cuộc sống tự do tự tại vốn có của cô, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, thích mặc cái gì thì mặc cái đó, không cần phải lo lắng đột nhiên trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông có ý đồ xấu xa.
Dường như anh nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Tư Tư nhạy cảm nghe thấy được cái thở dài của anh, đáy lòng cô cảm thấy rất hiếu kỳ, anh sẽ như thế nào? Anh yêu người phụ nữ kia sâu đậm như vậy, cô hiện tại muốn xem anh có thật sự si tình như chính anh đã nói hay không, hay anh cũng chỉ là một người dối trá, chỉ là một người đàn ông thành thục dùng thủ đoạn để lừa gạt cô gái nhỏ như cô?