Mục lục
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Tĩnh Tri nhìn bộ dáng cười đùa của Bình Bình, mắt cô liền sáng lên. Anh thật đúng là rất bao che cho con, không chịu tiếp nhận một câu không tán thưởng. Thật khó có thể tưởng tượng sau này Tiểu Khả sẽ bị anh nuông chiều thành bộ dáng gì nữa...

Nhưng ngàn vạn không nên cố chấp và tùy hứng giống như cô, cứng đầu đến hại người hại mình, ăn nhiều đau khổ như vậy.

Bình Bình báo cáo hoàn tất từng tin tức một của cục cưng, liền liên tục đưa mắt ra hiệu với Tĩnh Tri, trong miệng còn nói: “Nhị thiếu, chị Tĩnh Tri của em muốn nói chuyện với anh.”

Mặt Tĩnh Tri lập tức nóng lên, cả người đều khẩn trương, tay chân đều không biết nên để vào đâu. Cô co rúm lại, không muốn nghe điện thoại, Bình Bình liền đưa điện thoại tới trước mặt cô. Tĩnh Tri hít sâu một hơi, lần đầu tiên trong đời, nếm được cảm giác bất đắc dĩ phải làm!

Bình Bình làm một cái mặt quỷ với cô, liền cười hì hì chạy ra ngoài. Ống điện thoại bị cô bóp ở trong lòng bàn tay, lại giống như nặng nghìn cân.

Tín hiệu có chút không ổn định, tiếng hít thở của anh và tiếng tạp âm rất nhỏ ở trong ống nghe lại khiến lòng của cô dần dần bình tĩnh lại.

Cố gắng làm cho mình khắc chế kích động, cô tận lực dùng ngữ điệu chậm rãi nhẹ nhàng nhất mở miệng: “Alo, Thiệu Đình...”

Bên kia chỉ dừng lại trong chốc lát, liền có một âm thanh thờ ơ vang lên: “Ừ, chuyện gì?”

Tĩnh Tri sửng sốt, nơi cổ họng nảy lên tư vị chua xót khổ sở nói không nên lời. Thời gian mang thai, phụ nữ vốn đa sầu đa cảm, cô không có chồng bồi bên

cạnh, vốn là cảm giác kinh sợ không có duyên cớ, đặc biệt dễ cảm thấy ủy khuất, lúc này chỉ là nghe được giọng nói của anh lộ ra mấy phần xa cách, nước mắt của cô tựa hồ liền bắt đầu nhói đau.

Che ống nghe, Tĩnh Tri nhẹ nhàng hít mũi một cái, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt hồi lâu, nhưng vẫn bị cô ép buộc trở về.

“Không có chuyện gì, là Bình Bình nói loạn thôi.”

Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé

Cô nản lòng thoái chí nói qua loa, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một hi vọng nhỏ, hi vọng anh có thể nói nhiều mấy câu với cô, hỏi một chút tình trạng thân thể của cô, hỏi một chút cô có chỗ nào không thoải mái không? Cho dù là một câu quan tâm ngắn ngủi, cô cũng sẽ vui vẻ không thôi.

Tâm kéo căng, hai giây ngắn ngủi kia, lại dài giống như một vạn năm vậy.

Anh vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng như vừa rồi, biếng nhác ồ một tiếng: “Đã như vậy, vậy tôi cúp đây.”

Cô rất nhanh tiếp lời, giành nói gặp lại trước anh, giành cúp điện thoại trước anh.

Mạnh Thiệu Đình nghe một tiếng gặp lại có chút cứng ngắc của cô, bên tai truyền đến tiếng tút tút cúp điện thoại, anh chỉ thất thần trong chốc lát, ngược lại liền chìm đắm ở trong hạnh phúc anh có con gái...

Con nhóc Bình Bình kia càng ngày càng vô pháp vô thiên, sao con gái Mạnh Thiệu Đình anh lại có thể giống cá nhỏ xấu xí? Quả thực là chuyện khôi hài lớn nhất thiên hạ!

Có gien của anh, con gái của anh nhất định là công chúa nhỏ đáng yêu nhất thi. Con gái thật tốt, con gái là tri kỷ, con gái lại dễ mềm lòng, dù thế nào cũng sẽ không sói mắt trắng như Phi Đồng kia, nhìn thấy cha ruột liền ném anh sang một bên...

Nghĩ đến Phi Đồng, sẽ không khỏi nghĩ tới Thiệu Hiên, trong lòng liền buồn bã. Đã lâu như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn tồn tại một mong đợi nhỏ -- Thiệu Hiên không có chết!

Nhưng anh lại không có một chút tin tức truyền đến, thời gian càng lâu, anh lại càng nản lòng. Có lẽ, có lẽ là thật... nhưng lại giống như cố chấp, vẫn không muốn tin, vẫn kiên nhẫn phái người tìm kiếm tin tức của Thiệu Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK