Toàn thân Tương Tư đều đang phát run, đau đớn khiến cô khóc cũng khóc không được, trước ngực ẩm ướt dính dính một mảnh không thoải mái, nhưng cô lại lười động, giống như đã chết, cũng không có sức lực để giơ một ngón tay lên. Hà Dĩ Kiệt trần truồng xuống giường, rót một ly nước ấm lớn, hắn uống vài hớp rồi đi trở về bên giường, thấy cô một thân vết ứ động nằm ở nơi đó, mặt trắng như tờ giấy, giống như sẽ phát sáng ở trong bóng đêm, hắn nghe được tim của mình than thở một tiếng, khom lưng giúp cô thu dọn qua loa thân thể một chút. Hắn ngồi ở bên giường, ôm cô vào trong ngực, đưa cái ly đến bên miệng cô, đút cô mấy ngụm nước. Cô nhắm hai mắt ngoan ngoãn uống nước, như là một búp bê vải mặc hắn bài bố.
Thân thể mềm mại trong ngực giống như bột mỳ, hắn lại có một chút nắm giữ không được, hôn cái miệng nhỏ nhắn trên mặt cô mấy lần, xoa bóp khắp nơi trên người cô một chút, rồi hắn mới thở dài một hơi, thả cô lại trên giường, “Vật nhỏ, đêm nay bỏ qua cho cô trước, ngày mai ngày mốt đừng đi trường học, nghỉ ngơi một ngày, ngày kia tôi dẫn cô đi đến một nơi tốt.”
Hắn nói xong, vỗ nhẹ ở trên đầu cô; “Ngủ đi.”
Tương Tư thật mệt không chịu nổi, mí mắt nặng nề liền đánh nhau. Trong lúc mơ màng, trong tầm mắt chua xót, cô nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt đi phòng tắm, sau khi qua chốc lát, hắn ra khỏi phòng tắm, tiếng bước chân bình bịch vang lên ở trong phòng, lúc Tương Tư sắp mơ mơ màng màng ngủ, lại nghe được tiếng mở cửa, cô bỗng nhiên cả kinh, lập tức ngồi dậy, lại nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt mặc xong quần áo, đi ra khỏi phòng ngủ...
Trong ánh sáng thanh lãnh se lạnh, cô chỉ thấy một bóng lưng cao to anh tuấn chợt lóe lên, sau đó liền không thấy rõ nữa.
Tương Tư bỗng nhiên không buồn ngủ, cô ôm chăn ngồi dậy, máy điều hòa tỏa khí lạnh ra ngoài, nhiệt độ không khí rất thấp, cô lại không cảm thấy lạnh, những mùi vị còn sót lại trong phòng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, nhưng chuyện vừa rồi, lại giống như là một giấc mộng.
Cô đang sợ cái gì, cô đang trốn tránh cái gì, cô đang thay đổi như thế nào, cô mơ hồ, lại đang chờ mong cái gì?
Mà đêm đã khuya, chấm nhỏ lấp lánh trên không trung, mặc kệ chuyện đời thay đổi như thế nào, mặt trời mọc mặt trời lặn vẫn sẽ luôn không thay đổi, mặc kệ ngàn năm vạn năm, ánh trăng vẫn như trước, nhưng lòng người sẽ thay đổi.
Cô ôm bả vai của mình, cho mình một cái ôm, tư thế ôm này khiến người ta nhìn thấy sẽ không khỏi chua xót trong lòng.
Tương Tư không biết mình ngủ thế nào, một đêm này ác mộng không ngừng, thẳng đến khi tỉnh lại từ trong ác mộng, mờ mịt nhìn nóc nhà điêu khắc tinh tế kia, mới nhớ tới đây không phải là ở ký túc xá của mình. Cô thử muốn ngồi dậy, thân thể lại như bị bánh xe nghiền qua, đau đớn khiến cô liền nhíu mày, hạ thân giống như bị người xé rách, đau đớn nhéo tâm, cô không dám động.
Tương Tư mấp máy môi khô nứt, chỉ cảm thấy trong cổ họng khát như bốc hỏa. Cô lại thử cử động một chút, muốn xuống giường rót cho mình một ly nước, dưới thân lập tức truyền đến một trận đau đớn khó nhịn, khiến cô nhịn không được khẽ hô một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mà cửa phòng tắm lại bỗng nhiên mở ra vào lúc này, cô hơi chuyển mắt, liền thấy được Hà Dĩ Kiệt.
Hắn mặc áo choàng tắm, cầm trong tay một cái khăn lông trắng tinh, trực tiếp đi tới bên giường.
Tương Tư vô ý thức rụt lui thân thể, trong lòng lại nhanh chóng xoay quanh, tối hôm qua cô rõ ràng nhìn thấy hắn ra ngoài, sao hắn lại đi ra từ trong phòng tắm?
Hà Dĩ Kiệt đi tới bên giường, ném khăn lông trên tay rơi bên cạnh mặt của cô, giọng nói lạnh nhạt của hắn vang lên ở trong phòng: “Đứng lên, lau tóc cho tôi!”
Tương Tư sợ run một chút, lại nằm không hề động, khăn lông mềm nằm ở bên mặt của cô, như là một con mèo nhu thuận.
Đôi mắt màu hổ phách đậm của cô nhìn hắn, ở trong đó là vẻ mơ hồ, có chút phân không rõ ràng lắm người này rốt cuộc có bao nhiêu vẻ mặt.
Hắn thấy cô bất động, không khỏi chợt nhíu mày, vào lúc muốn mở miệng kia, Tương Tư lại bỗng nhiên ngồi dậy cầm khăn lông lên.
Trên người cô không mặc gì, chăn tơ lụa mềm mại trượt xuống dọc theo bộ ngực phập phồng của cô, xếp chồng ở ngang hông không thể nắm chặt của cô, khó khăn che khuất chỗ tư mật như ẩn như hiện của cô, nhưng cô lại giống như là không có chú ý tới, quỳ ở trên giường giơ cánh tay lên.
Khuôn ngực hoàn mỹ không sứt mẻ của thiếu nữ rất xinh đẹp và tròn trịa, trắng tinh như tuyết, không có một chút xíu tì vết, mà đỉnh non mềm nho nhỏ kia như là nụ hoa ngủ say, lộ ra màu hồng nhạt. Vì là quỳ, mông giống như mật đào của cô liền hơi nhếch lên một chút, đường thắt lưng hoàn mỹ tới cực điểm, như là được cao thủ sách sử hao tổn phí tâm tư phác họa ra... Cánh tay của cô nửa giơ cao, độ cong tinh tế và mềm mại phơi bày ở trước mặt của hắn. Ngón tay dài nhỏ nắm khăn lông trắng tinh, lúc lau tóc ướt sũng của hắn, ngực của cô chính là ở trước mặt của hắn, Hà Dĩ Kiệt cảm giác tim mình đột nhiên nhảy chậm một nhịp.