"Này, lão đại, hôm nay anh không vui à?
Hoắc Phi Đoạt thở dài, nói khẽ, "Thực phiền."
"Chao ôi lão đại, phiền đâu, nên tìm phụ nữ, đem tất cả phiền não trút xuống trên người phụ nữ, không biết sao, chuyển động ra ra vào vào làm tiêu tan nhiều tinh lực của con người nhất, về cơ bản, anh bận rộn cả đêm, đến ngày mai sẽ quên hết phiền não của ngày hôm nay thôi."
Hoắc Phi Đoạt mỉa mai nhìn Cố Tại Viễn, "Giống như cậu? Suốt ngày ngâm mình ở chân phụ nữ, cả người đều sa sút tinh thần."
"Tôi, tôi suy sút đâu? Cơ thể của tôi rất khỏe!"
"Vậy mà cậu còn không chịu nổi vài cú đánh của tôi?"
Cố Tại Viễn gật gù đắc ý, "Chao ôi, lão đại, ai có thể so sánh với anh, còn không phải đều giống cái túi mặt mềm?"
Một cô nàng ngang nhiên đi qua, dựa vào trong lòng Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn không kiêng nể nắm lấy ngực người ta, tạo thành dạng này dạng kia.
Cơ thể cô gái kia như con rắn quấn chặt, cọ cọ trong lòng Cố Tại VIễn, phát ra tiếng ngâm khe khẽ.
Hoắc Phi Đoạt cũng không khó chịu, tiếp tục uống rượu, bất thình lình hỏi, "Tôi hỏi cậu, cậu nói xem, tôi và Tiêu Lạc ai tốt hơn?"
Phụt...
Rượu trong miệng Cố Tại Viễn trực tiếp phun ra ngoài.
"Lão đại, anh không phải đang đùa tôi chứ? Loại chuyện này cũng đáng để hỏi?"
"Mau trả lời!"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên là anh tốt hơn rồi, không nói đến diện mạo, còn vóc dáng, còn năng lực, còn tài sản, tóm lại, tất cả, Tiêu Lạc cũng không thể nào so với anh. Lão đại, khi nào thì anh hạ thấp chính mình như thế?"
Không phải lão đại vẫn luôn hống hách kiêu ngạo sao?
Hoắc Phi Đoạt mờ mịt một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm, thở dài, "Chính là, vì sao lại có người có mắt mà như mù đây?"
"Ai? Ai có mắt như mù?" Cố Tại Viễn mang vẻ mặt "nhiều chuyện".
Hoắc Phi Đoạt đạp chân một cái, đạp Cố Tại Viễn ra xa.
Tâm trạng của Hoắc Phi Đoạt không tốt, không cần người khuyên, uống một ly lại một ly.
Đám người Ngải Mễ cố tình rót cho Hoắc Phi Đoạt, rót rượu rất nhanh nhẹn.
Hoắc Phi Đoạt uống đã có phần say rượu.
Hắn vỗ vỗ Cố Tại Viễn đang cùng mấy cô gái chơi đoán số cởi quần áo, đi lên trên lầu.
Hoắc Phi Đoạt uống đầy bụng rượu, nhưng vẫn không giải được phiền não trong lòng.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ của mình, Hoắc Phi Đoạt ngẩn ra.
Trong phòng có một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
"Ai cho cô tự ý vào phòng ngủ của tôi?" giọng nói của Hoắc Phi Đoạt có vài phần tức giận.
Ngải Mễ đứng lên, theo động tác của ả, váy ngắn trên người tụt xuống rơi trên sàn nhà.
Lộ ra thân thể trắng muốt.
Dáng người của ả thật đẹp.
Ngực mỹ lệ nhô lên, là thứ mà đàn ông thích nhất.
Như hai quả đào mật, run rẩy.
Bụng trơn nhẵn, vừa nhìn liền biết ả là người chú trọng tập thể dục.
Phía dưới...Xanh um tùm, nhìn một cái không sót gì.
Ngải Mễ vuốt ve tóc của mình, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt, mỗi bước đi, hai bầu ngực lại rung động cao thấp, cực kì quyến rũ.
"Hoắc tổng, anh nhìn xem, quần áo của em bị hỏng rơi rồi, em phải làm sao bây giờ? Hay là...Hoắc tổng anh hãy cho em ở lại một đêm đi, em nhất định báo đáp Hoắc tổng thật tốt."
Ngải Mễ đi đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, đầu lưỡi đỏ tươi hơi thè ra, ánh mắt câu hồn, cánh tay nhỏ và dài bám vào lồng ngực của Hoắc Phi Đoạt, vuốt ve xuống phía dưới.
Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt dần dần híp lại.
Ngải Mễ cười lẳng lơ, lướt qua eo Hoắc Phi Đoạt, xuống phía dưới...