Mục lục
Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Giang Đình sững sờ, vài giây sau mới hiểu ra Ngũ Y Y đang chửi xiên chửi xỏ hắn là Trư Bát Giới, nghiến răng lại nói: “Cậu vẫn không làm tôi thất vọng, nha đầu nhẫn tâm này! Đêm qua tôi mơ thấy cậu, làm cho tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, năm giờ rưỡi tôi đã thức rồi!”
“Cho nên cậu đạp xe điên cuồng đến tìm tôi hả?”
Hàn Giang Đình cười nhe răng: “Dù sao ở trong sân trường ai chúng ta đã bị mọi người bàn tán vô tư rồi, bây giờ giả vờ một chút không được sao? Hơi thỏa mãn khẩu vị của dân chúng thôi.”
Tiêu Lạc lái xe chạy ngang hai người họ, sau đó giảm tốc độ lại, hạ cửa kính xuống rồi nói với Ngũ Y Y: “Y Y, trưa nay đến chỗ anh ăn cơm đi! Anh sẽ tự mình xuống bếp bộc lộ tài năng cho em xem, mời em duyệt qua trước tài nghệ của anh một chút.”
Ngũ Y Y nhanh chóng đỏ mặt lên.
Hàn Giang Đình trừng mắt đề phòng Tiêu Lạc: “Đến chỗ của anh làm gì? Chúng tôi sẽ ở trong trường ăn cơm trưa đúng không Y Y?
Ngũ Y Y nhanh chóng nhìn Tiêu Lạc, thật sự là cô không thể chịu được loại ánh mắt đầy thâm tình của hắn, lại vội vàng cúi đầu xuống, cọ cọ giày, bộ dáng như bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, nhưng lại chọc tức Hàn Giang Đình.
Tiêu Lạc ngắm nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Ngũ Y Y rồi nói: “”Cứ quyết định vậy đi, buổi trưa anh sẽ đến trường đón em tan học.”
Nói xong, xe hơi từ từ tăng tốc rời đi.
Hàn Giang Đình trợn mắt há hốc mồm, tức giận nhìn về phía chiếc xe hơi kia la hét: “Quyết định cọng lông chứ quyết định, anh tính cái cầu! Anh dựa vào cái gì mà nói đi là đi hả? Y Y của chúng tôi mới không đi, anh cút đi!”
Hàn Giang Đình cảm thấy chửi đủ rồi, quay đầu lại nhìn đã thấy Ngũ Y Y chạy xe cách xa hắn hai ba chục mét, lúc này hắn vội vàng đuổi theo Ngũ Y Y: “Y Y! Cậu đi tôi với! Tôi nói đồng chí Ngũ Y Y, buổi trưa cậu muốn đi thật chứ?”
Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Hàn Giang Đình, lại mang theo vài phần ngọt ngào nói: “Làm sao vậy? Đi thì làm sao vậy? Là ai quy định tôi không thể đi?”
Hàn Giang Đình sốt ruột cào cào tóc: “Cậu không thể đi! Nhất định là cái tên họ Tiêu sói đuôi dài kia không có lòng tốt! Cậu nhìn bộ dáng hắn cười xem thật ghê tởm mà. Nôn nôn nôn, tôi muốn nôn nước chua ngày hôm qua ra luôn rồi, cậu không thể đi.”
Ngũ Y Y nhìn lên trời, cô đảo cặp mắt xinh đẹp của mình, không trả lời hắn mà cười xấu xa: “Hàn Đại thái tử, cậu có muốn đua xe với tôi không? Đúng lúc ở đây không có xe của ai cả, nhìn xem ai sẽ tới đường quốc lộ trước.”
Nói xong, Ngũ Y Y cũng rời khỏi chỗ ngồi, cô đứng lên gia tăng tốc độ đạp xe.
“Được! Tôi sẽ cho cậu thấy tốc độ của Hàn gia gia đây! Tốc độ tên lửa!”
Hàn Giang Đình cười cười rồi bắt đầu gia tăng tốc độ.
Nhân lúc có gió, Ngũ Y Y quay lại cười với Hàn Giang Đình, sợi tóc bay lượn trong gió, nhìn vào hết sức quyến rũ: “Ha ha, Hàn Giang Đình, cậu là con rùa! Hàn Giang Đình ngốc!”
Hàn Giang Đình đang sững sờ, sau đó nuốt nước miếng, dùng sức đạp xe gia tăng tốc độ một cách liều mạng.
Hai người vui vẻ đạp xe trên đường ngoại ô.
Ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng của họ, khắp nơi đều vẽ lên tuổi thanh xuân hòa cùng với sức sống.
Lúc thảo luận nhóm nhỏ, tất cả mọi người đều bàn luận tiến độ bài phỏng vấn của mình.
“Ai da, tôi có một cuộc hẹn gặp thật tốt. Vị kia là một phóng viên ngầm nhưng lại rất bình dị gần gũi như thế, lúc tôi điện thoại đến vẫn lo sợ bất an, nào ngờ khi nói ra lời yêu cầu, bên kia lại rất dễ chịu mà đồng ý . Thật vui nha.”
Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK