"Đúng vậy!" A Trung chợt hiểu ra: "Vợ ông ta có chứng hôn mê, thì càng không thể thích hợp ngồi thuyền, ngồi thuyền cho dù người có sức khỏe tốt cũng bị say sóng, vợ ông ta lại có chứng hôn mê, ngồi thuyền sẽ càng khó chịu hơn!"
"Bingo! Vấn đề là ở chỗ này! Ông lão đó nhất định là có vấn đề!"
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên vỗ vai A Trung, suýt chút nữa đập A Trung nằm sấp xuống mặt đất!
"Tôi sẽ lập tức liên lạc với người của cảng biển! để bọn họ chặn tất cả lại!"
A Trung nhanh chóng bỏ chạy, vừa chạy vừa liên lạc.
Hoắc Phi Đoạt tức giận dậm chân: "Mình thực ngốc! mình ngu ngốc chết thôi! Làm cho tên hỗn đản Tiêu Lạc kia chuồn mất trước mặt mình, mình thật đáng chết, ngu chết rồi!"
Hoắc Phi Đoạt tức giận đánh vào đầu mình.
A Trung thở hồng hộc chạy về, vẻ mặt ảo não và bực bội: "Lão đại, lão đại! Đã muộn rồi! Chiến thuyền chở khách đã xuất phát từ lâu rồi!"
"Shit! Chậm một bước rồi! Thật đáng chết! Vậy tranh thủ thời gian thăm dò mục đích của bọn họ, nếu đoán không sai, một đích thứ nhất Tiêu Lạc sẽ đổi phương tiện giao thông khác!"
"Dạ, tôi sẽ cho bọn họ đi thăm dò!"
Ngày hôm sau, Tiêu Lạc đã đến thành phố khác, đã sắp xếp một chiếc xe đến đón anh ta từ sớm, anh ta ôm Ngũ Y Y còn đang hôn mê lên xe.
"Anh Lạc, phải ra sân bay sao?"
"Không đi!"
"A! Vốn không phải định đi thẳng đến sân bay sao?"
"Tôi vừa đổi ý. Tôi nghĩ rồi, cảm thấy Hoắc Phi Đoạt nhất định sẽ đoán được cái gì, vì vậy để cẩn thận, chúng ta lái máy bay bên đến thành phố C."
"Dạ, anh Lạc!"
Tiêu Lạc nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngũ Y Y, ôm cô chặt hơn, nhỏ giọng nỉ non với cô: "Y Y thân ái, chúng ta gần về nhà rồi, anh đưa em đến một thành phố đẹp nhất, cho em mỗi ngày đều sống trong thế giới hoa. Chỉ có anh giúp em, được không?"
Hoắc Phi Đoạt dẫn theo A Trung còn có rất nhiều anh em, đi suốt một đêm đến Lâm Thị, vừa vào Hải Cảng, phát hiện con thuyền này cũng rời khỏi từ lâu.
"Lão đại, làm sao bây giờ? ở Hải Cảng tra được, nói chiếc thuyền chở khách này đã cập bờ rất sớm, sau đó nhanh chóng rời đi, xem ra Tiêu Lạc đã lên bờ rồi."
A Trung lo lắng nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Vành mắt Hoắc Phi Đoạt đã đen, nắm chặt nắm tay, hung hăng nói: "Đến sân bay, chúng ta lập tức đến sân bay!"
"Dạ!"
Hoắc Phi Đoạt dẫn theo đám người tiến vào sân bay làm nhân viên ở đó đều sợ đến choáng váng mặt mày.
Má ơi, súng vác vai, đạn lên nòng!
Không phải diễn tập chứ?
Đình chỉ tất cả chuyến bay cho tôi, chúng ta phải lần lượt kiểm tra từng người bên trong! Tìm người canh giữ cửa, tạm thời không cho bất luận kẻ nào tiến vào sân bay. A Trung. cậu lần lượt đến kiểm tra từng người!"
Hoắc Phi Đoạt chĩa súng vào nhân viên trực tổng đài, tất cả các cô gái bên trong sợ tới mức lui về sau vài bước.
Tiếp theo, sân bay bắt đầu thông báo, xin lỗi với tất cả hành khách, sân bay tạm dừng tất cả chuyến bay, sẽ có vài nhân viên tiến hành kiểm tra.
Vốn hành khách đều ồn ào, nhưng khi bọn họ nhìn thấy trong tay mấy tên tiểu đệ công ty Hắc Đế cầm súng đều im lặng không lên tiếng.
Hai giờ sau, tất cả nhóm người đi kiểm tra đều trở về, rồi báo cáo với Hoắc Phi Đoạt.
"Lão đại, không có!"